Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bác gái Kim nghe xong quả nhiên thấy có lý, may mắn có cô gái này nhắc nhở, sự thông minh cả đời của bà suýt nữa đã bị mắc lừa rồi!
Bà tát cho Mặc Tú Liên một cái bạt tai: "Con hạ tiện nhà bà, bà đây suýt chút nữa thì mắc bẫy của bà rồi".
Mặc Tú Liên:... Bà bị ăn cái tát thứ ba của bà già này rồi.
Bà giận điên lên, đợi bà mua được công việc này nhất định phải hung hăng đánh cho mặt con tiện nhân này mới được. Còn phải khiến cho thanh danh của Thẩm Vân Trân bị hủy hoại, để cho cô ta không sống được ngày nào ở nhà máy thực phẩm nữa!
Bà giơ sổ tiết kiệm kêu gào nói: "Trợn to mắt chó của các người nhìn xem số lượng phía trên này đi, năm ngàn, là năm ngàn!”
Tạ Tiểu Ngọc không phục, còn la lớn hơn bà ta, lập tức gọi hết đám bạn hàng xóm ra xem náo nhiệt: "Là giả, sổ tiết kiệm là giả, làm giả là phạm pháp."
"Giả? Ha ha ha, con tiện nhân nhà cô, cô đi đến ngân hàng với tôi, bây giờ tôi cho cô nhìn!
Tạ Tiểu Ngọc không lên tiếng nữa, cười tum tim nhìn xem bà ta.
Mặc Tú Liên đắc ý không thôi, khinh thường xì một tiếng, thâm nói: "Thật là đồ ngốc mà, sổ tiết kiệm làm sao có thể là giả cơ chứ?"
Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên ha ha ha cười đến mức cong eo, cười khiến tất cả mọi người thấy không hiểu.
Thẩm Vân Trân cũng không hiểu, còn tưởng rằng Tạ Tiểu Ngọc tức đến chập mạch rồi: "Tiểu Ngọc, cô đừng cười..."
Tạ Tiểu Ngọc võ về trái tim nhiều lần, ngừng cười, nói với Thẩm Vân Trân: "Vân Trân, cô đoán xem bà ấy kiếm được số tiền lớn như vậy kiểu gì?"
Thẩm Vân Trân vốn rất thông minh, bị Tạ Tiểu Ngọc nhắc một câu nên tỉnh táo lại.
Người khác không hiểu rõ, nhưng cô hiểu rõ Mặc Tú Liên nhất.
Thân thích thì nghèo khó, cũng không có phụ cấp của nhà ba mẹ, mẹ đẻ, càng không có bất động sản của tổ trạch có thể bán, vậy lai lịch của những món tiền này sẽ không sạch sẽ.
Cô đi làm ở nhà máy thực phẩm mấy ngày, cũng biết chút tin tức nội bộ, có những cái người gan lớn lấy trộm đồ vật của nhà máy thực phẩm mang ra ngoài, cầm cầu Thạch Bàn đi bán.
Nhưng sau khi tan làm nhà máy thực phẩm điều tra cực kỳ nghiêm ngặt, quần áo túi, túi xách, lúc rời khỏi nhà máy đều phải kiểm tra những thứ này, muốn thuận tiện mang những thứ này ra ngoài rất khó. Hơn nữa dựa theo tiền tiết kiệm của Mặc Tú Liên, nhất định không phải một người gây án, mà là trên dưới nhiều người, nếu như có thể dẫn cả một đám này ra.
Đầu năm nay có người còn ăn không đủ no kìa, bọn họ đang hút lấy tiền trung gian của nhà nước làm tiền riêng, nếu không phải có cơ hội cạnh tranh mua việc làm này thì đã không bị phát hiện.
Thẩm Vân Trân căm thù thím hai, hiện tại có cơ hội cho cô đuổi gia đình ra khỏi tầm mắt của mình vĩnh viễn, sao cô có thể bỏ qua.
Cô thoải mái cười ha hả: "Mặc Tú Liên, số tiền này bà lấy từ đâu tới, chờ đến nói rõ ràng với công an đi”...
Thẩm Vân Trân báo cáo với trong xưởng, nghỉ ngờ nguồn gốc số tài sản khổng lồ của thím hai không rõ nguồn gốc, người ở gia thuộc viện nhiều như vậy đều thấy được, bà ta muốn chống chế cũng không chống chế được.
Mặc Tú Liên một lúc thì nói là cha chồng cho, một lúc lại nói là nhà mẹ đẻ cho.
Nhưng nếu như lão đầu tử có tiền thì sẽ không chết vì không có tiền chữa bệnh.
Nhà bà ta không ai tin cả, nghèo đến nỗi không cưới được vợ, còn có tiền cho con gái ga đi?
Nhà máy thực phẩm báo cảnh sát, Mặc Tú Liên bị bắt đi, chú hai của Vân Trân là người hèn nhát, nghe nói số tiền lớn như vậy có thể bị phán tử hình, hoảng sợ quá nên nói hết mọi chuyện, nói ra đều là Mặc Tú Liên làm, không liên quan gì với ông ta.
Thẩm Vân Trân và Tạ Tiểu Ngọc không biết nói cái gì cho phải, hai người kia đúng thật là ghê tởm mà, thế nhưng xảy ra vấn đề, đàn ông kiên trì cũng không kiên trì được tí gì đã bán vợ sạch sẽ.
Chẳng qua bọn họ cũng là gieo gió gặt bão.
Bác gái Kim bị tình huống đột ngột xảy ra dọa cho sợ choáng váng, thì ra cô gái nhỏ này từ lúc lấy ra cuốn sổ tiết kiệm kia đã gài bẫy Mặc Tú Liên.
Mặc Tú Liên cũng ngu xuẩn, bà ta cũng không hiểu đạo lý không thể để lộ tiền tài ra.
Bác gái Kim nói: "Được rồi, công việc này bán cho cô đó."
Tạ Tiểu Ngọc cò kè mặc cả: "Đại nương, công việc này cứ dựa theo giá thị trường, năm trăm năm mươi tệ."
"Cái gì? Vừa rồi Mặc Tú Liên đưa ra 550 tệ!"
Ba mươi tệ đó, tết đến đội sản xuất giết năm heo, có thể mua bốn mươi cân thịt heo thượng hạng, đủ cho cả gia đình ăn nửa năm.
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Bác gái Kim, làm người không thể quá tham lam, nếu như không có chúng ta, công việc này bà bán cho Mặc Tú Liên, mà tiền của bà ta là tiền tham ô, chờ điều tra ra, tiền này của bà cũng phải bị thu hồi lại."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");