Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta tăng tốc đuổi theo hỏi: "Đồng chí Đoàn Hoa, xe của cô bị hỏng à?"
Chu Cảnh Họa thật sự lười nói chuyện với anh: "Chuyện mắt có thể nhìn thấy, còn cần hỏi sao?"
Trần Niên đổi xe đạp của mình cho cô: "Cô đạp xe của tôi trở về, tôi sửa xong đưa đến nhà bạn gái Nghiêm Dặc, sau đó cô đến nhà cô ấy đổi, xe của tôi đến lúc đó sẽ để cho bạn học của tôi mang về trường học, hoàn mỹ."
Nói xong còn sợ Chu Cảnh Họa không đồng ý, khiêng chiếc xe đạp bị hỏng của cô bỏ chạy.
Chu Cảnh Họa: "... A, anh cái người này..."
"Đã quá muộn rồi, cô mau về nhà đi." Trần Niên không quay đầu lại chạy không thấy bóng dáng.
Chu Cảnh Họa:.. Người này là ai, vừa rồi cô muốn hỏi anh có muốn vé xem biểu diễn hay không, chạy nhanh hơn thỏ.
Chu Cảnh Họa đạp xem Trần Niên, rất nhanh đã về đến nhà....
Có Nghiêm Dặc giúp đỡ cuối tuần mang theo ba đứa nhỏ tràn đầy tinh lực, Tạ Tiểu Ngọc được rảnh rỗi, đi tìm Dư Thư Phương.
Bài tập mỗi ngày Dư Thư Phương phải làm chính là các tờ báo lớn ở Bình Thành, cô đều quét một lần, cũng thấy được bài viết về "Đính hôn có bạn trai."
Nghe Tạ Tiểu Ngọc giải thích, thật sự bị Hạ Ngải Vân của báo buổi sáng làm cho bật cười.
"Bà ta không nghiêm cẩn như vậy, mà còn chưa bị đuổi việc."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái."
Nhiều năm như vậy, bị Hạ Ngải Vân đưa tin lung tung khẳng định không phải là ít, sau lưng bà ta phỏng chừng có người giữ lại.
Một người tùy ý như vậy, Tạ Tiểu Ngọc không thể nhịn được, chọc vào cô, không đánh trở về không phải tính cách của cô.
Ai biết được sau này bà ta sẽ báo cáo gì vớ vẩn.
Tạ Tiểu Ngọc kể tin tức mình nghe được ở chỗ bác bán thịt cho Dư Thư Phương, Dư Thư Phương phụ trách tìm ra báo cáo của mấy người này, sau khi tìm ra những tin tức này, chính là chứng cớ.
Đại khái thời gian đã chính xác đến một tháng nào đó, cho nên cũng không tính là khó.
"Được, tìm được tôi đến tìm cô, sau đó chúng ta tìm đương sự xác minh chuẩn xác, nên thay bọn họ rửa sạch, tẩy oan."
"Được."
Dư Thư Phương hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Báo chí chúng ta muốn tuyển dụng, cô có hứng thú đến không?"
Tạ Tiểu Ngọc: "Nói sau đi." Trong thực tế, cô nghĩ rằng công việc bên soạn báo khá thú vị, và không cần phải làm việc đến đêm khuya.
Quầng thâm của cô thật sự rất nặng, Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, mỹ thực cùng mỹ mạo, là hai thứ cô tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Dư Thư Phương bên này đang khẩn trương điều tra, Tạ Tiểu Ngọc bên này cũng không nhàn rỗi, hôm nay sau khi tan tâm, cô chạy đến cửa tòa soạn buổi sáng, vụng trộm đi theo phía sau Hạ Ngải Vân.
Không nghĩ tới cô may mắn như vậy, vừa theo liền xảy ra vấn đề.
Hôm nay Hạ Ngải Vân không về nhà, cũng không đi xã cung ứng tiêu thụ, mà ngồi lên xe buýt, Tạ Tiểu Ngọc đạo xe đạp mượn từ Vưu Tiểu Ninh, liều mạng trừng mắt đuổi theo.
Cũng may cô may mắn, một đường đều là đèn đỏ, lúc Hạ Ngải Vân xuống xe cô cũng đuổi kịp.
Hạ Ngải Vân dạo vài vòng, sau khi trời tối, mới bước vào một con hẻm nhỏ.
Có chuyện rồi, Tạ Tiểu Ngọc khóa xe lại, cũng chui vào.
Nhưng tình huống trong ngõ quá phức tạp, Tạ Tiểu Ngọc đi tới, trước mặt còn nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông kia còn nhìn Tạ Tiểu Ngọc vài lần, may mắn lúc ra ngoài Tạ Tiểu Ngọc mang theo mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang.
Người đàn ông đi vào một cái viện nhỏ, bên trong nhanh chóng có thanh âm của người đàn ông: "Trong ngõ nhỏ có nhiều người lạ, không phải là bị theo dõi chứ?"
Người phụ nữ nói: "Ngày nào chẳng có người lạ, anh quá thận trọng rồi."
Người đàn ông lo lắng: "Hãy cẩn thận."
Người phụ nữ nói: "Vậy thì tôi sẽ ra ngoài xem."
Tạ Tiểu Ngọc nghe ra đó là giọng nói của Hạ Ngải Vân, quả nhiên là có chuyện, cô phải chạy, quay đầu bị Nghiêm Dặc kéo vào trong ngực, sau đó hai người xoay người, lưng Tạ Tiểu Ngọc chống vào tường.
"Hiện tại chạy cũng sẽ đánh rắn động cỏ." Nghiêm Dặc hạ thấp thanh âm, cúi đầu nhìn người trong ngực cười.
Trên thực tế Nghiêm Dặc cũng đi theo hai ngày, hai ngày trước anh không phát hiện gì, hôm nay ngược lại đi theo manh mối, vừa vặn đụng phải Tiểu Ngọc cũng tới.
Chuyện theo dõi này, cô vẫn quá thiếu chuyên nghiệp.
Tạ Tiểu Ngọc nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ?"
Cách đó không xa cửa viện kẽo kẹt một tiếng mở ra, là Hạ Ngải Vân đi ra kiểm tra.
Nghiêm Dặc nghiêng người hướng về phía sau cửa viện, trong đầu xoay chuyển rất nhanh, lúc này, làm sao có thể làm cho hai người bên trong yên tâm?
Biện pháp tốt nhất, chính là để cho bọn họ cho rằng, bên ngoài vừa vặn cũng là đôi tình nhân nhỏ đi vụng trộm.
Anh mạo hiểm bị Tạ Tiểu Ngọc tát, cúi đầu hôn xuống.
Nếu là ngày thường, Nghiêm Dặc sẽ tuyệt đối không dám làm loại chuyện như là hôn đối tượng của mình trước khi kết hôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");