Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người bình thường có thể không nhận ra được, nhưng với những người được huấn luyện đặc biệt như bọn họ, đeo khẩu trang hay không đeo cũng không có gì khác nhau, có đôi khi, chỉ một bóng lưng cũng có thể nhận ra một người.
Như đội trưởng Mạnh bọn họ có thể làm được.
Hơn nữa, chiều cao thân hình của chàng trai này vẫn y nguyên, đối phương từng cõng anh ta một đoạn đường, anh ta sẽ không nhận lầm.
Mạnh Cảnh Niên thản nhiên nhìn Nghiêm Dặc, ý là giờ đã biết sợ chưa.
Những người anh gặp lúc trước đều là người bình thường, nên anh mới tùy tâm sở dục, nghĩ mình đặc biệt lợi hại, đặc biệt thông minh, đó là do anh chưa từng gặp đối thủ.
Anh ấy rót thêm trà cho Thạch Tiến Hoành, giới thiệu với anh ta: "Đây là em rể tôi, tôi từng hỏi cậu ấy rồi, đúng là cậu ấy tình cờ đi qua Tô Châu, nhưng không phải là người đã cứu cậu đâu, trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, ngoại hình tương tự nhau, như cậu xem hai em họ của tôi đây, hai đứa là sinh đôi đấy."
Cá Nhỏ kéo Cá Lớn tới đo chiều cao: "Đúng vậy, cháu nhìn giống y như anh, có khi người chú Thạch nhìn thấy là anh em sinh đôi của anh rể cháu, nếu lần sau chú gặp được, chú nhất định phải hỏi nhé." Thạch Tiến Hoành:...
Trên đời này làm gì có nhiều cặp sinh đôi đến vậy, nhưng đội trưởng Mạnh thông minh hơn anh ta nhiều, đội trưởng Mạnh nói vậy chắc chan là có lý do của mình, anh ta cũng không tiếp tục rối rắm nữa.
Sau khi Thạch Tiến Hoành dẫn đối tượng ra về, lưng của Nghiêm Dặc cũng đã ướt đẫm mồ hôi, Mạnh Cảnh Niên không nói gì nhiều, chỉ dặn: "Cậu cũng vậy đấy, đừng có rơi hai lần xuống cùng một cái hố."
Nghiêm Dặc gật đầu.
Mạnh Cảnh Niên lại trấn an anh: "Được rồi được rồi, cậu mới hai mươi tuổi, biểu hiện thế này đã là tốt lắm rồi."
Nghiêm Dặc hỏi: "Lúc anh hai mươi tuổi là người như thế nào?"
Mạnh Cảnh Niên: "Cũng không khác gì nhiều so với bây giờ, mấy năm nay tôi không có gì tiến bộ cả, chủ yếu là đã giỏi rồi, muốn đột phá là chuyện rất khó."
Nghiêm Dặc:.. Anh thật sự không biết khiêm tốn là gì!...
Ngày mùng một tháng giêng, Tạ Tiểu Ngọc cùng Mạnh Hoài Sơn đi thăm người thân, nói là người thân, kỳ thực đều là một số người bạn tốt, đồng nghiệp, hàng xóm của ông ấy trong mấy chục năm qua. Gia đình cuối cùng bọn ho đi tới vào chiều nay là nhà ông Quan, ông ngoại thường đón tết ở nhà ông ấy, hai người có mối quan hệ khá tốt.
Nhìn năm người hai lớn ba nhỏ đều đẹp trai xinh gái, ông Quan hâm mộ nói: "Lão Mạnh, ông xem này, năm nay nhà ông tự nhiên có thêm nhiều người, để tôi xem, cháu ngoại gái, cháu rể, hai cháu ngoại trai, còn thêm một nửa cháu gái..."
Tinh Tinh cắt ngang lời của ông Quan: "Ông ơi, tại sao cháu lại là một nửa?"
Ông Quan cười ha ha nói: "Bởi vì cháu là cháu gái nhà người khác."
Tinh Tinh lắc đầu nói: "Không phải, cháu là cháu ngoại gái tiện nghi được anh trai ở rể dẫn tới, cháu cũng phải được tính là cháu ngoại gái."
Tinh Tinh rất thích hoàn cảnh nhà ông Mạnh, thật sự, ông ngoại tốt, anh họ tốt, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng tốt.
Tất cả mọi người đều thích cô bé và các anh, không giống như cô ruột và bà nội ở Bắc Kinh, cô bé vừa tới đã cảm thấy không thoải mái.
Cô bé thích hoàn cảnh nơi này, cũng thích con người nơi này, nhưng bởi vì cô bé không có quan hệ huyết thống với người nơi này, nên ông Quan chỉ coi cô bé là một nửa, làm cô bé phải nhấn mạnh mình cũng là cháu gái.
Mọi người đều cảm thấy Tinh Tinh rất đáng yêu. Tuy nhiên, ông Quan có vẻ không giỏi ăn nói lắm, câu nói tiếp theo của ông ấy lại khiến Cá Lớn Cá Nhỏ xẹp miệng.
Ông Quan nhìn kỹ Cá Lớn Cá Nhỏ, nói: "Lão Mạnh, hai cháu ngoại trai của ông nhìn chẳng giống người nhà các ông gì cả, ông nhìn ngũ quan của hai đứa trẻ này, tỉnh xảo thì tỉnh xảo thật, nhưng không giống ông và Vân Anh, đúng không?"
Cá Lớn Cá Nhỏ:...
Không phải chứ, bọn họ chắc chắn không phải là đứa trẻ được nhặt về. Có chị gái, anh họ, ông ngoại tốt thế này, nếu nói bọn họ không phải là người thân của hai cậu ấy, chẳng lẽ hai cậu ấy sẽ bị đuổi về Lương Châu?
Không muốn, không muốn, bọn họ không muốn đâu.
Gia đình tốt thế này, bọn họ không muốn rời đi đâu.
Cá Lớn vùi đầu vào trên cánh tay của Tạ Tiểu Ngọc, ủy khuất nói: "Chị ơi, chẳng lẽ là ông ngoại không thích em và em trai."
"Không đâu, ông ngoại rất thích các em, em thử ngẫm lại xem, anh họ xây sân chơi ở sân sau cho các em chơi, nếu không thích các em, sao anh ấy lại xây sân chơi cho các em?”
Mạnh Hoài Sơn nhìn kỹ Cá Lớn Cá Nhỏ, cũng cười nói: "Mắt mũi miệng đúng là không giống với người nhà chúng tôi, có lẽ là giống bên nhà nội. Lão Quan, ông không được dọa cháu ngoại trai của tôi sợ hãi."
Nghe thấy vậy, Cá Lớn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");