Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hơn nữa, cô vốn không có tình cảm gì với Tạ Đông Hải cả, hung thủ còn không sám hối, vậy tại sao cô phải mang gánh nặng tâm lý thay cho kẻ sát nhân.
"Đã sắp chết đến nơi rồi, bà còn muốn lãng phí thời gian nói mấy lời không có ý nghĩa này hả?"
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Ngày mai tôi còn phải đi làm, cho bà thêm nửa tiếng nữa, bà có nói xong hay không, tôi cũng sẽ đi."
Qúy Thục Cầm không tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa nữa.
Bà ta nói: "Cô cũng thật là đáng thương, cha ruột cô thật sự không phải là thứ tốt lành gì, trong lòng ông ta chỉ có mình ông ta, đến khi bị buộc phải ly dị tôi mới hiểu được điều này, đáng thương cho mẹ ruột cô, đến chết vẫn không nhìn thấu được ông ta"
"Cũng không thể trách mẹ ruột cô được, Tạ Đông Hải giả vờ quá giỏi, một năm trước khi mẹ cô định trở về Bình thành, bà ta từng gọi điện thoại cho Tạ Đông Hải, còn nhờ ông ta hỗ trợ điều tra một chuyện. Đến khi Tạ Đông Hải điều tra ra được, thì mẹ cô đã chết, nhưng ông ta không nói gì với cô cả, cô thấy ông ta có tiện không?"
Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Vậy ra, bà đã dùng chuyện này để uy hiếp Tạ Đông Hải, yêu cầu ông ta ra tay cứu Quý Hương Hàn?"
"Nhưng Tạ Đông Hải không chịu gặp bà, bà không dám cá chết lưới rách với ông ta, đăng báo trước, đầu tiên là dùng mấy lời Tạ Đông Hải và hàng xóm cũ đùa giỡn với nhau vào lúc tôi đầy tháng, uy hiếp ông ta, nói nếu ông ta không chịu xuất hiện, sẽ tiếp tục tung ra bí mật lớn hơn?"
Qúy Thục Cầm gật đầu, sự thật quả là như vậy, bà ta không biết địa chỉ làm việc mới của Tạ Đông Hải, trong khi Quý Hương Hàn cứ liên tục thúc giục.
Bà ta biết Tạ Đông Hải có thói quen đọc báo sáng và báo chiều Bình thành, cũng giữ vững thói quen này. Xét cho cùng, mọi mối quan hệ của ông ta đều ở bên này, vì vậy ông ta nhất định phải chú ý đến việc lớn nhỏ xảy ra ở Bình thành mỗi ngày.
Nhưng Tạ Đông Hải thật sự phớt lờ bà ta.
Ngày mùng hai tháng giêng, cuối cùng bà ta cũng đợi được Tạ Đông Hải, bà ta uy hiếp Tạ Đông Hải, nếu ông ta không giúp Quý Hương Hàn, bà ta sẽ vạch trần chuyện này ra ngoài.
Hôm đó, Tạ Đông Hải đã uống rất nhiều rượu, không biết liệu có phải là do rượu cồn kích thích, đêm hôm đó Tạ Đông Hải không bình tĩnh như ông ta ngày thường.
Tạ Đông Hải cãi nhau âm ï với bà ta, nói ông ta không sợ, còn nói Qúy Thục Cầm bà ta đã là chó rơi xuống nước, mẹ kế ác độc, sẽ không ai tin lời bà ta nói. Ông ta còn nói: "Tiên đồ của tôi đã bị bà phá hủy, Tiểu Ngọc cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bà nghĩ tôi còn sợ bà đe dọa?”
Tạ Đông Hải nói ra những lời ác ý, nói ông ta hối hận rồi, làm bà ta sụp đổ. Không những vậy, Tạ Đông Hải còn châm chọc bà ta kém hơn Mạnh Thiên Đông.
Nói Mạnh Thiên Đông là trăng sáng trên bầu trời, bà ta là con chuột dưới cống ngầm, mỗi lần hồi tưởng lại khoảng thời gian mười năm bên nhau giữa hai người, ông ta đều sẽ thấy buồn nôn.
Khoảng khắc đó, lý trí của Qúy Thục Cầm hoàn toàn sụp đổ, ông ta dám nói bà ta kém hơn vợ cũ, đây là điều không người phụ nữ nào có thể chịu được.
Vì vậy, bà ta đâm chết Tạ Đông Hải đang say rượu.
Qúy Thục Cầm nói: "Hiện giờ chỉ có mình tôi biết điều bí mật này, nếu cô muốn biết, cô phải cứu Hương Hàn ra, sau đó cho con bé một khoản tiền, thế nào?"
Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy động cơ gây án này quá buồn cười, chỉ cần Qúy Thục Cầm hiểu rõ Tạ Đông Hải hơn, bà ta sẽ không sinh ra những ảo tưởng vô biên kia.
Nhưng có một điều Qúy Thục Cầm nói đúng, đến khi chết mẹ cũng không nhìn thấu Tạ Đông Hải. Về phần chuyện mẹ nhờ Tạ Đông Hải, cô đoán chắc là mẹ phát hiện ra manh mối gì đó, sau đó nhờ Tạ Đông Hải hỗ trợ tìm ông ngoại.
Dù sao lúc đó mẹ vẫn chưa được rửa sạch oan khuất, ở Lương Châu không có cách nào điều tra.
Nhưng bây giờ cô đã tìm được ông ngoại rồi.
Cô cười lạnh nói: "Bà đúng là buồn cười, Quý Hương Hàn phạm tội thì phải đi cải tạo, vậy mà bà lại muốn chạy quan hệ gỡ tội cho cô ta, cũng vì thế mà tự đẩy mình vào con đường tội lỗi, còn lãng phí nửa tiếng của tôi. Nói thật, tôi đã sớm biết bí mật bà đang nhắc tới rồi, bà cứ từ từ hối hận đi đi, tôi phải đi về đây."
Qúy Thục Cầm thay đổi sắc mặt, Tạ Tiểu Ngọc biết từ khi nào, chẳng lẽ là Tạ Đông Hải nói cho cô biết?
Bà ta kinh ngạc nói nói: "Sao cô biết em trai cô không phải..."
Bà ta đột nhiên dừng lại, không đúng, con tiểu tiện nhân này lừa bà ta!
Đây là mánh khóe bà ta thường dùng, bà ta không thể mắc lừa được.
Tạ Tiểu Ngọc ngồi yên ở trên ghế, vẻ mặt cũng không đổi, nhưng đầu óc đang nhanh chóng chuyển động.
Em trai không phải cái gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");