Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời điểm đó, năm mươi đồng là khoản tiền lớn, Tiếu Văn Cúc cầm tiền và bế con trở về nhà chồng.
Nhưng cô ấy không biết cặp sinh đôi được nhà Mạnh Thiên Đông nhận nuôi, lại càng không biết sau đó cặp sinh đôi được Tạ Tiểu Ngọc đưa về Bình thành.
Cô nói chuyện mình biết cho Hoa kiều, vừa nói được một câu nói: "Đúng là mẹ tôi đỡ đẻ, là một cặp sinh đôi con trai."
Sinh đôi!
Hạ Lệ Văn nhất thời kích động, gia tộc anh ta từng có một hai thế hệ sinh ra cặp sinh đôi, anh ta cũng có một cặp sinh đôi con gái với người vợ ở nước ngoài. Con gái năm nay đã tám tuổi, nhưng cần được chữa bệnh, đến lúc này anh ta mới nghĩ đến vị hôn thê cũ của mìn mang thai khi bị hạ phóng.
Anh ta hỏi Tiếu Văn Cúc có biết gì về tung tích của cặp sinh đôi hay không, nếu biết xin hãy nói cho anh ta biết, chỉ cần tìm được con trai, anh ta sẽ cho cô ấy mười nghìn đồng coi như là phí cảm ơn.
Số tiền lớn mười nghìn đồng này, khiến cái đầu thông minh vặt của Thẩm Đại Hà nhân gấp mười nghìn lần!
Anh ta nói với Hạ Lệ Văn, Tiểu Hoài nhà anh ta chính là con trai ruột của Hạ Lệ Văn. "Vợ tôi bị khó sinh, đứa trẻ vừa sinh ra đã chết, đúng lúc vị hôn thê của anh sinh con xong không cần đứa trẻ, vậy nên vợ tôi mang về nuôi coi như con trai ruột."
"Nhưng vợ anh nói vị hôn thê cũ của tôi sinh được cặp sinh đôi." Hạ Lệ Văn là một doanh nhân thông minh.
Thẩm Đại Hà tiếp tục nói dối liên thiên, nói đến nước chảy mây trôi, nghe còn thật hơn cả sự thật. Anh ta than thở nói: "Điều kiện y tế ở nông trường không tốt, hai đứa chỉ một đứa sống sót."
Hạ Lệ Văn hỏi thăm hàng xóm trong khu nhà ở gia đình, nghe người ta nói con trai của Thẩm Đại Hà đúng là được vợ anh ta bế từ Lương Châu về. Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà anh ta thường xuyên đánh chửi vợ con.
Có thể là do nóng lòng muốn chữa bệnh cho con gái ở nước ngoài, sau khi hỏi han xác nhận thông tin, Hạ Lệ Văn nhận định Tiểu Hoài là con trai ruột của mình.
Đương nhiên là anh ta không dám nói sẽ đưa tiểu Hoài đi chữa bệnh cho con gái mình, chỉ nói là dẫn Tiểu Hoài ra nước ngoài sống hạnh phúc.
Thẩm Đại Hà cũng đe dọa không cho vợ mình nói chuyện này ra ngoài, nếu cô ấy dám đuổi Hoa kiều có tiền đi, khiến anh ta không lấy được tiền, anh ta sẽ đánh chết đứa con trai tiện nghi này.
Tiếu Văn Cúc bị dọa cho sợ hãi, chỉ có thể tự an ủi mình và Tiểu Hoài: " Chờ ra nước ngoài cha con sẽ không đánh con nữa, con sẽ được sống những ngày tháng bình yên ba."
Nhưng bọn họ không biết, cuộc sống nơi bên kia đại dương không phải là cuộc sống tốt đẹp gì, ra nước ngoài mới là khởi đầu cho cơn ác mộng của Tiểu Hoài.....
Anh họ Cảnh Niên dựa vào manh mối hỏi thăm được, suy đoán ra chân tướng từ mười năm trước đến bây giờ.
Nghiêm Dặc cũng suy đoán với anh họ, sở dĩ Tạ Đông Hải không nói chuyện này ra, thứ nhất là vì sau khi Mạnh Thiên Đông chết ông ta mới nghe ngóng được; thứ hai, có lẽ ông ta và Thẩm Đại Hà đã đạt thành thỏa thuận nào đó, không vạch trần anh ta, nhưng muốn được chia phần.
Dựa theo điều kiện kinh tế và tầm nhìn của Thẩm Đại Hà, mười nghìn đồng đã là số tiền lớn khiến anh ta choáng váng, vậy mà anh ta lại đưa ra cái giá gấp bốn lần, đòi bốn mươi nghìn đồng, có lẽ là Tạ Đông Hải bảo anh ta thêm.
Tạ Đông Hải đã chết, không có cách nào chứng thực chuyện này.
Tạ Đông Hải đã mất cả nhà và tiền sau lần ly dị thứ hai, ngoài ra Tạ Tiểu Ngọc đã đổi nhà dùng để dưỡng lão của ông ta, con đường sự nghiệp của Tạ Đông Hải đã vô vọng, nếu ông ta được chia một nửa là hai mươi nghìn thì sao? Hai mươi nghìn là số tiền ông ta có làm đến khi về hưu cũng không kiếm được.
Vì vậy, Tạ Đông Hải có lý do để lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi về hưu của mình.
Hơn nữa, dựa theo thái độ của Thẩm Đại Hà, chắc là Tạ Đông Hải không nói cho anh ta biết, cặp sinh đôi thật sự đã ở Bình thành.
Cũng may nhờ tính cách cẩn thận giảo hoạt của Tạ Đông Hải, đến giờ Cá Lớn Cá Nhỏ vẫn còn an toàn.
Sau khi nói xong chuyện của Cá Lớn Cá Nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc nói muốn tới tòa soạn báo tham gia thi tuyển.
Nghiêm Dặc cũng, không cần đồng ý: "Em xem, lần này ít nhất em đã giúp đỡ được cho mấy người, em đi tới tòa soạn báo làm đi phải làm ca đêm."...
Về ý định từ chức, Tạ Tiểu Ngọc trao đổi chuyện này với phó viện trưởng Chu, phó viện trưởng Chu rất ủng hộ quyết định này của cô, bảo cô cứ đi thử, chờ trúng tuyển vào báo chiều rồi lại từ chức.
Ngày tòa soạn báo tổ chức thi tuyển, Tạ Tiểu Ngọc xin nghỉ ở bệnh viện, cô đến tòa soạn báo từ lúc sáng sớm, nhìn thấy phải bảy tám mươi người tới tham gia thi tuyển.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");