Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cá Lớn thầm cảm thấy thắc mắc, năm nay cậu ấy đã mười một tuổi rồi, nhưng tại sao Tinh Tinh lại nói cậu ấy nhỏ hơn hai tuổi?
Cá Lớn không hiểu gì, nhưng cũng không sao cả, chỉ cần ngoan ngoãn im lặng là được.
Cậu ấy núp ở sau lưng Tạ Tiểu Ngọc, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người phụ nữ phía đối diện.
Cậu ấy không thích người người phụ nữ này.
Tỉnh Tinh cũng không thích người phụ nữ lôi lôi kéo kéo Cá Lớn này.
Tinh Tinh cảm thấy cô ta giống như con hổ ăn thịt người, không dễ gần. Hơn nữa, người phụ nữ này nói đến mười năm trước, vì vậy Tỉnh Tinh cố ý nói sai tuổi của Cá Lớn, như vậy dù thế nào, anh Cá Lớn cũng không thể là con cháu nhà cô ta.
Hừ, muốn cướp anh trai với cô bé hả, không có cửa đâu.
Tô Thụy Hương rất bối rối, sau khi cặp sinh đôi con gái của cô ta bị bệnh, chồng mới thú nhận với cô ta là hồi trước từng có vị hôn thê ở trong nước, hơn nữa vị hôn thê còn mang thai, bởi vì lý do đặc biệt, vị hôn thê bị hạ phóng, anh ta kịp thời ra nước ngoài.
Tô Thụy Hương thâm cảm thấy không thoải mái, nhưng chồng nói có thể trở về nước tìm xem, nếu vị hôn thê cũ sinh con ra, bọn họ có thể đưa đứa trẻ ra nước ngoài xét nghiệm xem có phù hợp hay không, có cơ hội cứu con gái cô ta.
Cô ta và chồng mới giải quyết xong thủ tục nhận nuôi và thủ tục về nước, nghe nói vịt quay ở tiệm cơm nhà nước Bình thành ăn rất ngon, định mua một con mang đến cho đứa con riêng kia, cũng định đón đứa bé đi ngay hôm nay.
Không ngờ trên đường tới tiệm cơm nhà nước, cô ta tình cờ gặp một đứa trẻ nhìn giống y như chồng mình, nhìn độ tuổi cũng tương đương.
Trong trường hợp này, cô ta vô thức lôi kéo đứa trẻ hỏi han mấy câu, cô ta thầm cảm thấy, đây mới đúng là con riêng của chồng.
Nhưng tuổi tác không giống, hơn nữa vị hôn thê cũ của chồng cô ta qua đời sau khi sinh đứa trẻ được một năm, không thể sinh thêm một cô bé được.
Nhưng vì lý do nào đó, cô ta cảm thấy đứa trẻ nhìn giống y như chồng mình này có thể có tế bào phù hợp với con gái mình.
Hơn nữa, cô ta nghe nói mỗi gia đình ở trong nước đều có rất nhiều con, người nhà không quá quan tâm đến trẻ con trong nhà, cô ta chỉ cần cho bọn họ một khoản tiền, rồi làm thủ tục nhận nuôi là được.
Cô ta cười nói: "Cô là chị gái của cậu bé này đúng không, em trai cô nhìn giống y hệt như chồng tôi, làm tôi vừa nhìn đứa bé này đã thấy thân thiết, muốn nhận nuôi cậu bé đưa ra nước ngoài đào tạo. Tôi có thể cho nhà cô một khoản tiền, mười nghìn đồng thì sao?"
Tạ Tiểu Ngọc:...
Cô mắng: "Ai thèm ra nước ngoài, tôi và em trai tôi đều muốn ở đất nước mình, tôi không bán em trai, vị hôn phu của tôi là công an, cha chồng tôi là bộ đội, tôi cảnh cáo cô đừng có đánh chủ ý lên người em trai tôi."
Tô Thụy Hương vốn có tật giật mình, không muốn dính dáng đến công an và bộ đội, vì vậy cô ta cười lạnh giễu cợt: "Đúng là cái đồ nhà quê, một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Tiện nhân, một ngày nào đó cô muốn cho cô ta một cái tát.
Nhưng bây giờ không phải lúc, dù sao Hạ Lệ Văn cũng là cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ, nếu người ta muốn cướp quyền nuôi dưỡng, cô không thể nào cướp được.
Cô kéo Cá Lớn đi vào trong tiệm cơm nhà nước, bỏ vịt quay vào túi: "Chúng ta về nhà ăn đi."
"Nhưng về nhà sẽ nguội mất."
Cá Nhỏ không biết gì cả, cũng không hiểu tại sao chị lại không ăn luôn ở tiệm cơm nhà nước, vịt quay phải ăn nóng mới ngon nha.
"Không sao, chị về nhà sẽ hâm nóng lại cho em, còn làm sườn xào chua ngọt cho em nữa, có được không."
"Vâng al" Cá Nhỏ vui vẻ đi về nhà.
Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Ngọc ngoái đầu liếc nhìn, quả nhiên người phụ nữ kia đi vào tiệm cơm nhà nước.
Hôm nay nguy hiểm thật đấy, người phụ nữ kia chỉ mới nhìn thấy Cá Lớn đã có ý muốn nhận nuôi, vậy nếu nhìn thấy cặp sinh đôi Cá Lớn Cá Nhỏ, đoán chắc bà ta sẽ muốn điều tra truy cứu tận gốc...
Một bên khác, Tô Thụy Hương đi mua vịt quay 0 tiệm cơm nhà nước xong cũng về tụ tập với chồng, sau đó đi đến khu nhà ở gia đình nhà máy dệt.
Cô ta là thế hệ thứ hai ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên cô ta đặt chân lên mảnh đất nơi ông cha mình từng sinh sống. Theo quan điểm của cô ta, trăng ở nước ngoài tự nhiên tròn hơn, cũng coi thường con người ở nơi này.
Hôm nay phải đến gặp đứa bé bọn họ sắp đón ra nước ngoài, cô ta không thể không rời khỏi khách sạn, đi tới nơi cô ta nghĩ là khu dân cư nghèo bẩn thỉu.
Nhưng sau khi ra ngoài cô ta mới phát hiện ra hoàn cảnh nơi này cũng không nghèo khổ như mình nghĩ, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh sạch sẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp, hầu hết mọi người đều tươi cười vui vẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");