Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Đại Hà là kẻ tham lam, nhưng đây là hai mươi nghìn tiền mặt đặt trước mặt anh ta đấy, tổng cộng hai nghìn tờ mười đồng, chỉ đếm thôi anh ta đã phải đếm rất lâu.
Lúc trước có một người đàn ông lịch sự đột nhiên xuất hiện bảo anh ta đòi thêm mấy chục nghìn, sau đó hai người chia đều, dựa theo thỏa thuận thì số tiền anh ta lấy được sau khi chia đều cũng chỉ có hai mươi nghìn.
Sau đó, người đàn ông kia đột nhiên bị đâm chết, dọa Thẩm Đại Hà sợ hãi, không muốn làm căng quá khiến gà bay trứng vỡ nữa.
Xét cho cùng, đứa con trai anh ta tiễn đi kia cũng là hàng giả.
"Được rồi, hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn, tôi nhận tiền, hai người dẫn Tiểu Hoài đi đi."
Cứ như vậy, Hạ Lệ Văn và Tô Thụy Hương dẫn Thẩm Diệp Hoài trở về khách sạn ngoại giao. Thẩm Diệp Hoài rất sợ cha mẹ mới này, tuy bọn họ không đánh cậu ấy cũng không mắng cậu ấy, nhưng cậu ấy có thể cảm giác được, cậu ấy giống như món hàng trị giá hai mươi nghìn ở trong mắt cặp cha mẹ mới này.
Hạ Lệ Văn nhẹ nhàng khuyên Tiểu Hoài đi nghỉ ngơi sớm, sau đó mình đi vào một căn phòng khác bàn bạc với vợ, nói muốn trở về nước càng sớm càng tốt.
"Anh không muốn dính dáng gì tới báo chí cả, chúng ta mau trở về đi."
Tô Thụy Hương cũng không muốn ở lại đây, cô ta muốn sớm về nước chữa bệnh cho con gái: "Vậy ngày mai chúng ta đi luôn đi."...
Một bên khác, Tạ Tiểu Ngọc về nhà hâm nóng lại vịt quay, còn làm món sườn xào chua ngọt mấy đứa trẻ thích ăn nhất. Cô vừa nấu nướng xong, Nghiêm Dặc cũng đạp xe từ trường học tới, mua xe đạp xong quả nhiên đi lại tiện hơn rất nhiều.
Cá Nhỏ nói: "Em biết tại sao chị muốn về nhà ăn rồi, vì chị biết tối nay anh rể sẽ tới, có đúng không?”
Kỳ thực Tạ Tiểu Ngọc không biết gì cả, cô đoán chắc là Nghiêm Dặc tới đây hỏi cô chuyện thi tuyển vào tòa soạn báo.
Tinh Tinh kể cho anh trai nghe chuyện đi đường gặp phải người phụ nữ xấu muốn bắt Cá Lớn đi: "Anh ơi, em nói em là em gái ruột của anh Cá Lớn, anh thấy em có thông minh không?"
Nghiêm Dặc sợ hãi đến toát cả mồ hôi lạnh, không ngờ bọn họ trùng hợp gặp Tô Thụy Hương, cũng may là Tiểu Ngọc và Tỉnh Tinh thông minh.
Anh quay sang nhìn Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc gật đầu thừa nhận.
Nhưng đang có bọn trẻ bên cạnh, cô chỉ có thể nói: "Lúc bọn em tới tiệm cơm nhà nước mua vịt quay, tình cờ gặp phải người phụ nữ điên, nói Cá Lớn nhìn giống chồng cô ta, khăng khăng muốn nhận nuôi Cá Lớn, bị em mắng cho chạy."
Nghiêm Dặc thầm hiểu ra, bọn họ tình cờ gặp phải vợ của Hoa kiều kia.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Dặc bảo ba đứa trẻ đi làm bài tập.
Tạ Tiểu Ngọc ở trong phòng bếp, kể lại cặn kẽ mọi chuyện cho Nghiêm Dặc đang rửa bát.
"Cá Lớn Cá Nhỏ rất giống cha ruột, cũng may hôm nay cô ta chỉ nhìn thấy Cá Lớn."
Hiện tại cô đang rất rối rắm, nếu vạch trần Thẩm Đại Hà, như vậy Thẩm Diệp Hoài sẽ không bị đưa đi.
Nhưng nếu Thẩm Đại Hà bị mất bốn mươi nghìn, anh ta chắc chắn sẽ đánh chết hai mẹ con Tiếu Văn Cúc. Còn nói giúp đỡ Tiếu Văn Cúc làm thủ tục ly dị, cô ấy không có công việc, bên nhà mẹ chỉ còn một chị gái đi lấy chồng xa, chị gái giúp đỡ cô ấy được rất ít, cô ấy nuôi con cũng rất vất vả.
Hơn nữa, nếu bây giờ vạch trần, hai vợ chồng Hạ Lệ Văn chắc chắn sẽ lại điều tra, Cá Lớn Cá Nhỏ chỉ trùng hợp giấu giếm được thân thế, mới biến khéo thành vụng bị Thẩm Đại Hà bị mạo nhận, chứ nếu nghiêm túc điều tra, bọn họ vẫn có thể hỏi thăm ra được.
Nghiêm Dặc nói: "Đến hai mươi anh ta mới đi đúng không, chúng ta khoan hãy hành động thiếu suy nghĩ, để anh đi điêu tra về Hạ Lệ Văn."
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
"Em thi tuyển vào tòa soạn báo thế nào rồi?"
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Đương nhiên là đỗ rồi, lần này em có thể danh chính ngôn thuận đi phỏng vấn cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ, em muốn xem xem loại cha cặn bã đó là người như thế nào."
Bỏ rơi vị hôn thê, sau đó vì chữa bệnh cho con gái của người vợ hiện tại mà trở về tìm con của mình với vị hôn thê cũ.
Chẳng lẽ mạng của Cá Lớn Cá Nhỏ không phải là mạng sao?
Tạ Tiểu Ngọc đã thầm xác định gia đình cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ là cực phẩm.
"Bọn họ muốn mang đứa trẻ ở trong nước ra nước ngoài, chữa bệnh cho đứa trẻ ở nước ngoài, đúng là kinh tởm. Cứ coi như Cá Lớn Cá Nhỏ không có loại người thân như vậy đi."
"Ừ, chắn chắn là không thể nhận loại người thân này rồi, nhưng giờ chúng ta cũng phải nghĩ cách giúp chị Tiếu và Thẩm Diệp Hoài, tuy cha của đứa bé kia tham tiền, nhưng nói cho cùng, cậu bé đó cũng đang ngăn tai ương giúp Cá Lớn Cá Nhỏ, không biết thì thôi đi, nhưng giờ chúng ta biết rồi, không thể mặc kệ được."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");