Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chẳng hạn như người cha ruột xấu xa kia của cậu ấy, cậu ấy không dám đứng ra nói: Buông cậu bé vô tội đó ra, tôi mới là con ruột của ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận ông.
Cậu ấy không dám nói ra, bởi vì cậu ấy sợ phải rời khỏi chị, sợ rời khỏi ngôi nhà ấm cúng này.
Vì vậy, cậu ấy để mặc cho cha ruột chia tách cậu bé vô tội kia ra khỏi mẹ cậu ấy.
Cá Nhỏ cảm thấy rất khó chịu.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, Cá Nhỏ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là hơn nửa năm trước, đứa bé này tuyệt đối sẽ không khổ sở, thậm chí là còn vui mừng nữa.
Hiện tại, cậu ấy đã biết suy nghĩ cho người khác.
Buổi tối, cô lén nói với Cá Nhỏ: "Không sao đâu Cá Nhỏ, ngày mai anh rể em sẽ gọi điện thoại quốc tế, sẽ tìm người chăm sóc cho Thẩm Diệp Hoài."
Buổi tối tắm rửa xong, Tạ Tiểu Ngọc thức đến tận đêm khuya viết bản thảo Hoa kiều nhận nuôi.
Nếu suôn sẻ, báo chiều mai sẽ đưa tin tức này, cho mọi người biết hành động vô liêm si của loại cặn bã như Thẩm Đại Hà, bán con trai còn đánh vợ, vừa nhận được tiên đã lập tức ly dị đòi cưới vợ mới.
Bọn họ là người làm tin tức, phải vạch trần sự thật ra, không thể để khổ chủ thật sự bị tổn thương hai lần. Về phần người xấu phải chịu sự trừng phạt, cô tin chính nghĩa sẽ không đến muộn...
Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc đến đơn vị đưa bài báo mình viết tối hôm qua cho Dư Thư Phương đọc.
Dư Thư Phương cũng viết một bài, sau khi so sánh giữa hai bài, có thể thấy bài viết của Tạ Tiểu Ngọc mang tính phê phán nghiêm khắc hơn, đánh sâu vào thị giác hơn. Cô ấy quyết định nộp bài của Tạ Tiểu Ngọc lên.
Buổi trưa bọn họ ăn cơm ở trong nhà ăn của tòa soạn báo, Dư Thư Phương nói: "Tiểu Ngọc, hôm qua cô nói đúng, dù không có cô tôi cũng phải tiến bộ lên. Tôi quyết định rồi, lát nữa tôi sẽ viết lại bài khác, sau đó cô xem giúp tôi nhé."
"Được!" Tạ Tiểu Ngọc đồng ý, cô đánh giá cao tính cách kiên cường và tích cực của Thư Phương.
Phải gửi bản thảo xuống nhà in trước hai giờ chiều, lúc đi kiểm tra lần cuối, Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc phát hiện ra, bài báo về Hoa kiều nhận nuôi không phải do cô viết, cũng không phải do Thư Phương viết.
Tiêu đề bài báo là dòng chữ bắt mắt vè giai thoại người tốt việc tốt của Mai Tử Cầm, nói Thẩm Đại Hà chăm sóc cho con nuôi mười năm như một, đến bây giờ nhận được quả ngọt.
Cô nhổ vào, loại chuyện thế này cô ta cũng dám viết lung tung, không thể phát hành bài báo bóp méo sự thật này được!
Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương cùng chạy tới văn phòng của Tống Hạnh Hoa.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chủ biên Tống, về bài viết liên quan đến chuyện con nuôi của Thẩm Đại Hà được Hoa kiều tìm về, tại sao anh có thể dùng bài viết của Mai Tử Cầm, anh cho tôi biết, cô ta phỏng vấn khi nào?"
Sáng sớm hôm qua, lúc cô và Thư Phương vừa mới tới đơn vị, gặp Tiên Hiểu Ngải vui sướng khi người khác gặp họa nói Hoa kiều đã đón con đi.
Lúc ấy Tạ Tiểu Ngọc quá sốt ruột, không chú ý đến chỉ tiết trong đó, bây giờ ngẫm lại, Mai Tử Cầm không chào hỏi gì đã chạy đi cướp nhiệm vụ phỏng vấn của Dư Thư Phương, như vậy đoán chắc cô ta không biết gì về chuyện đột ngột xảy ra hôm qua.
Quả nhiên, Tống Hạnh Hoa nói: "Tử Cầm làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi đi xuống nông thôn phỏng vấn trở về, thấy nhiệm vụ của các cô vẫn còn chưa có kết quả, nên chiều tối hôm trước cô ấy lại đi tìm Thẩm Đại Hà, làm một bài phỏng vấn độc quyền."
"Tuy Thẩm Đại Hà có ý định ly dị, nhưng Tử Cầm nói, cô ấy có thể thuyết phục Thẩm Đại Hà thay đổi chủ ý, không để cho đoạn giai thoại này trở thành tin tức tiêu cực."
Tạ Tiểu Ngọc nghe thế là đủ rồi: "Chủ biên Tống, sao anh có thể ngôi lên vị trí ngày hôm nay vậy, có phải anh chưa xem bản thảo của tôi và Thư Phương, đã chọn của Mai Tử Cầm không?"
"Anh có biết, chỉ nguyên ngày hôm qua, Thẩm Đại Hà đã đánh vợ bị đưa về đồn công an, sau đó hội trưởng hội phụ nữ giải quyết ly dị, Tiếu Văn Cúc ly dị xong cũng rời khỏi Bình thành ngay buổi tối ngày hôm đó. Bây giờ anh duyệt in bài viết của Mai Tử Cầm, là muốn để tổng biên tập của chúng ta phải đích thân đăng bài xin lỗi!"
Dư Thư Phương không tốt tính được như Tạ Tiểu Ngọc, chưa kể người này còn là vị hôn phu cũ của cô ấy, cô ấy đã sớm nhìn anh ta không thuận mắt mắt.
Cô ấy tức giận nói: "Tống Hạnh Hoa, tôi hy vọng anh không mang theo thành kiến của anh dành cho tôi vào trong công việc, cũng đừng liên lụy đến những đồng nghiệp có quan hệ tốt với tôi. Nếu anh không tin, anh có thể gọi điện thoại đến nhà máy dệt xác minh."
Tống Hạnh Hoa toát cả mồ hôi lạnh, anh làm tin tức mấy năm, chưa từng gặp vụ li dị nào nhanh đến vậy, rõ ràng là mới chỉ qua có một ngày.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");