Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Chính Sinh và con trai đi vào thư phòng trên tang hai, những người khác ngồi chờ ở phòng khách tầng một.
Hà Tú Phân không tin, lão Tứ có thể dùng cách gì để thuyết phục ông già không chia nhà, không chia nhà thì sẽ ly dị, xem ông già có bỏ được mặt mũi không.
Nghiêm lão đại không lên tiếng, lão Tam bị vợ lẳng lặng kéo sau lưng, ông ấy cũng muốn hỏi: "Mẹ ơi, nếu bàn về hiếu thuận thì chúng con không thể kém hơn em gái được, tại sao mẹ chỉ thiên vị em gái?"
Hà Tú Phân cười lạnh nói: "Em gái con đặt mẹ ở trước chồng nó, còn các con thì sao, trong lòng các con chỉ có vợ, còn có người mẹ ruột này không?"
Hai con dâu liếc nhìn nhau, con lớn tự nhiên sẽ phải rời khỏi cha mẹ, nhà bọn họ toàn là con trai, chẳng lễ con trai cưới vợ xong là bọn họ phải làm trời làm đất, cảm thấy con dâu cướp con trai à?
Vậy thì không cho con trai cưới vợ nữa là xong.
Bọn họ đều mong đợi, đều hy vọng hy vọng lão Tứ có thể thuyết phục ông cụ Nghiêm, ngay cả khi bọn họ không muốn căn nhà đó lắm, bọn họ cũng không phục, chia cho ai cũng được, chỉ cần đừng chia cho Nghiêm Bạch Huệ.
Trong thư phòng, Nghiêm Chính Sinh nói: "Lão TỨ, tính cách của mẹ con càng ngày càng nóng nảy, uy hiếp cha nếu không chia phòng theo ý của bà ấy thì sẽ ly dị. Cha mẹ đã từng này tuổi rồi, còn ly dị nữa thì bốn anh em các con biết giấu mặt vào đâu?"
"Cho dù các con không quan tâm, bên dưới còn có cháu trai cháu gái chưa lập gia đình, nếu cha mẹ thật sự ly dị, con nói xem bọn trẻ sẽ nghĩ thế nào. Cha đã nghĩ rất nhiều rồi, làm vậy cũng không phải là thiên vị."
Nghiêm Bình Châu ngồi xuống, mở rộng cánh cửa lòng với cha mình, nói: "Cha ơi, nếu cha thật sự chia nhà cho Nghiêm Bạch Huệ, mấy anh em chúng con mới không còn mặt mũi làm người nữa."
"Con nói vậy là có ý gì?"
Nghiêm Chính Sinh rất hiểu mấy đứa con trai của mình, bọn họ đều không thừa kế tính cách vô lý của Hà Tú Phân, lão Tứ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
Ông ấy cảm thấy nặng nề hỏi: "Có phải Bạch Huệ đã làm chuyện gì mất mặt ở bên ngoài không?"
Nghiêm Bình Châu cười khẩy nói: "Còn nghiêm trọng hơn nhiều, nếu làm không tốt, bốn anh em bọn con có thể sẽ bị nó hại chết. Nghiêm Bạch Huệ có khả năng đã phản quốc, giúp tổ chức tình báo ngầm thu thập thông tin tình báo."
Nghiêm Bình Châu tuyệt đối sẽ không bịa ra hành vi phạm tội nghiêm trọng như vậy để ngăn cản việc phân chia tài sản.
Ông ấy nói Nghiêm Bạch Huệ có khả năng đã phản quốc, vậy là đã có tám chín phần chứng cứ.
Con gái nhà ông ấy được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bà ta ăn thịt các anh chỉ có thể uống nước canh, đến khi tốt nghiệp đã có gia đình sắp xếp công việc, mỗi tháng còn cho bà ta thêm tiền sinh hoạt, một tháng thì có đến nửa tháng là về nhà mẹ ăn Ở.
Sinh con ra đã có bảo mẫu trông, tiền còn là do ông ấy bỏ ra. Có thể nói, nhìn khắp cái Bắc Kinh này, cũng không có nhiều người sống tốt hơn Nghiêm Bạch Huệ.
Nghiêm Chính Sinh cảm thấy tim mình đau quặn thắt lại, ông ấy ôm ngực không thể nào hiểu nổi nói: "Tại sao.. tại sao Bạch Huệ phải phản quốc, gia đình đối xử tốt với nó như vậy, nó không biết làm như vậy là sẽ hại chết cả nhà à?"
Nghiêm Bình Châu vội đi lấy thuốc trợ tim cho Nghiêm Chính Sinh uống, giúp ông ấy hòa hoãn lại, rồi mới nói ra nguyên nhân.
"Nghiêm Bạch Huệ không phải là con gái ruột của nhà họ Nghiêm, nó bị tổ chức tình báo đánh tráo vào nhà chúng ta, sau khi được tổ chức tình báo tìm tới, nó lại lựa chọn đầu phục bọn họ."
Sau đó, ông ấy kể lại cặn kẽ quá trình cho Nghiêm Chính Sinh nghe.
Nghiêm Chính Sinh không ngờ, câu chuyện ly kỳ lại phức tạp này thật sự xảy ra ở nhà họ Nghiêm.
Dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, bà ta nên thú nhận với nhà họ Nghiêm.
"Tại sao nó lại lựa chọn con đường không có đường quay về đó, ngay cả khi nhà họ Nghiêm tìm được con gái ruột về, cha và mẹ con cũng sẽ không mặc kệ nó, nó là do chúng ta tự tay nuôi lớn, sao có thể mặc kệ nó được. Nó gọi chúng ta là cha mẹ suốt mấy chục năm, chẳng lẽ không biết nhà họ Nghiêm chúng ta là gia đình thế nào?"
Nghiêm Bình Châu giễu cợt nói: "Bởi vì nó ích kỷ, nó không muốn em gái ruột của chúng con trở về chia sẻ sự cưng chiều của cả nhà dành cho nó. Tống Liêm vẫn đang điều tra chuyện này, con chỉ có thể nói cho một mình cha thôi."
"Con còn muốn nhắc nhở cha một câu, cha đừng hy vọng mẹ biết chân tướng xong sẽ không làm khó cha nữa, đột nhiên nghe tin đứa con gái mình cưng chiều thiên vị suốt mấy chục năm không phải là con gái ruột của mình, mẹ chắc chắn sẽ không tin, có khi còn phát điên ghê hơn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");