Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
  3. Chương 246
Trước /259 Sau

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 246

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện tại chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Bạch Huệ, là Nghiêm Chính Sinh lại vừa tức giận lại vừa đau lòng, con gái ruột của ông ấy hiện không biết đang chịu khổ ở đâu, vậy mà thứ hàng giả hại nhà ông ấy vẫn còn làm bộ làm tịch.

Thật là đáng sợ, bọn họ suýt nữa đã bị lừa đến khi chết.

Mấy ngày trước Tống Liêm thông báo cho ông ấy, nói bọn họ nhận được một nguồn tin đáng tin cậy là, Nghiêm Bạch Huệ sẽ tìm một người giúp việc cho ông ấy và Hà Tú Phân, người giúp việc kia là manh mối quan trọng, phải giữ người đó lại.

Vậy nên, Nghiêm Chính Sinh bị Hà Tú Phân dùng cái chết để uy hiếp, mới biết thời biết thế bảo lãnh Nghiêm Bạch Huệ ra.

Ngay lúc ông ấy sắp không chịu đựng được, chợt thấy cháu trai và cháu dâu dẫn ba đứa bé đến cửa.

Nghiêm Chính Sinh vừa nhìn thấy Tinh Tinh, đã nghĩ đến con gái ruột, cháu ngoại mình vẫn đang lưu lạc bên ngoài chịu khổ, trong lòng cũng càng thương yêu Tinh Tỉnh hơn.

"Tinh Tinh, đến chỗ ông nội nào."

Tinh Tinh ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh ông nội, cô bé không thèm nhìn Hà Tú Phân lấy một lần.

Tinh Tinh nói: "Ông nội ơi, dạo này ông gầy quá, cháu mua đồ ăn ngon cho ông, ông phải nhớ ăn nhé."

Lúc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới cửa, cũng vừa lúc gia đình chuẩn bị ăn trưa.

Hà Tú Phân không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào: "Tiểu Dặc, chẳng phải cháu đã nói là không nhận bà nội hay sao, các cháu tới nhà bà làm gì?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Bọn cháu đến đây không phải là để thăm bà nha, đây là nhà của ông nội, chúng cháu tới thăm ông nội, bà không muốn nhìn thấy chúng cháu, thì bà ta có thể đi."

Hà Tú Phân:...

Nghiêm Chính Sinh dắt tay Tinh Tỉnh: "Đi ăn cơm thôi."

Cả gia đình ngồi ở trước bàn ăn, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc là chạy vào trong bếp, giúp Mặc Hồng Vũ bưng canh gà ác hầm táo đỏ đẳng sâm ra.

Cô thản nhiên quan sát Mặc Hồng Vũ, ngoại hình không giống người nhà họ Nghiêm cho lắm, nhìn giống bên nội nhiều hơn. Đây chính là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Chờ đồ ăn được bày hết lên bàn, Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy cùng ngồi, nói: "Ăn chung đi."

Mặc Hồng Vũ vội vàng xua tay nói: "Không, tôi ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ đã sớm nói các quy tắc với cô ấy, không được ngồi cùng bàn ăn với chủ nhà, cô ấy là người từ nông thôn lên, trong thành phố còn rất nhiều người không tìm được việc làm, cô ấy có thể tìm được công việc đã là may mắn lắm rồi.

Một tháng ba mươi đồng, cô ấy cần công việc này để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.

Trong lúc mọi người trong nhà đang dùng cơm, Tạ Tiểu Ngọc thấy Mặc Hồng Vũ xới một bát cơm, bê nửa đĩa cà muối còn dư lại buổi sáng, ngồi ở trên ghế con trong phòng bếp ăn.

Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy nghẹn lòng, cũng ăn không vô đồ ăn trong bát nữa.

Đây là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Cô ấy đến nhà ông ngoại ruột của mình làm người giúp việc, chỉ có thể ăn thức ăn thừa cơm thừa ở trong bếp, có còn công bằng nữa không.

Nghiêm Bạch Huệ còn khen ngợi với Hà Tú Phân: "Mẹ ơi, nhà có người giúp việc cũng không tôi đúng không, sau này đồ thừa trong nhà có người ăn rồi."

"Ừ, nấu cơm cũng được." Ý của Hà Tú Phân là, bà ta bằng lòng giữ người giúp việc này lại.

Nghiêm Bạch Huệ cười nói: "Con tìm cho mẹ, đương nhiên phải là người giúp việc tốt nhất rồi."

Nghiêm Chính Sinh nhìn không nổi, ông ấy từng phải chịu khổ, hồi còn trẻ đi đánh giặc bị thương dưỡng thương ở nhà người dân nông thôn, người nông thôn còn giết hai con gà mái quý giá nhà mình bồi bổ cho ông ấy và các đồng đội. Đã bao nhiêu năm rồi, ông ay có thể mặc cho con cháu người nông thôn ngồi ăn cơm thừa canh cặn trong bếp nhà mình sao?

Nghiêm Chính Sinh nói với Mặc Hồng Vũ: "Cháu à, nhà chúng ta không chú trọng như vậy đâu, cháu trai cháu gái nhà ta đều rất tốt, cháu ngồi lên bàn cùng ăn với chúng ta đi."

Mặc Hồng Vũ rất cảm kích, cô ấy cảm nhận được, tuy nhìn ông cụ này rất nghiêm túc, nhưng con người của ông ấy rất tốt, cháu trai cháu gái của ông ấy đều không có thái độ kỳ thị và địch ý, ba đứa bé kia lại hoạt bát đáng yêu.

Nhưng cô ấy cũng nhận ra sự khinh bỉ của Hà Tú Phân, và ý cảnh cáo của Nghiêm Bạch Huệ.

Cô ấy vội vàng lắc đầu nói không cần.

Nghiêm Bạch Huệ hờn dỗi, làm nũng với Nghiêm Chính Sinh: "Cha ơi, sao cha phải khách sáo với người giúp việc tới từ nông thôn, chúng ta cho cô ta công việc, cô ta đã phải mang ơn chúng ta rồi. Lúc trước cô ta ăn cũng không đủ no, giờ tới nhà chúng ta làm người giúp việc, còn có thể được ăn cơm gạo tẻ, đã là không tồi."

Trước kia Nghiêm Chính Sinh có thể chịu được cái tính ngạo mạn lại tùy hứng của Nghiêm Bạch Huệ, nhưng giờ biết bà ta không phải là con gái mình, nghe những lời này vào tai, lại cảm thấy cực kỳ chói tai.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /259 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net