Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh kể chuyện xảy ra ở Bắc Kinh trong nửa năm này cho cha nghe, anh đi học nên không thể ở nhà vào ban ngày, Hà Tú Phân thuê người giúp việc trông nom em gái mới hai tuổi, nhưng người giúp việc nhìn sắc mặt của chủ nhà làm việc, thấy chủ nhà không quan tâm, người giúp việc cũng làm việc qua loa lấy lệ.
Lúc em gái bị bệnh, bọn họ không đưa em gái đến bệnh viện kịp thời, còn mua thuốc cho em gái uống một cách chiếu lệ. Nếu không nhờ có hàng xóm đi đến trường gọi anh, anh về nhà đưa em gái đi bệnh viện, chứ lỡ bệnh bị trì hoãn thêm thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Sau khi em gái xuất viện, Hà Tú Phân không có vẻ gì là áy náy, còn mắng em gái bé tý đã là con ma bệnh, anh tức giận mới mang em gái đi.
Cha không trách cứ anh, chỉ khuyên anh bế em gái trở vê.
Cha nói: "Con làm việc ở đây kiếm điểm công việc cũng chỉ đủ nuôi mình con, không nuôi nổi em gái con đâu."
Nghiêm Dặc im lặng không nói gì, anh thực sự không muốn trở về.
Sự kiện thật sự đánh anh sụp đổ là nửa đêm em gái lại lên cơn sốt cao, anh luống cuống tay chân, cha bảo cô gái dẫn anh tới đây hôm nay là cháu gái lão trưởng thôn yêu thương nhất, bảo anh đi tìm Tạ Tiểu Ngọc.
"Cô bé đó là nhân viên y tế của trạm y tế thị trấn, con phải tỏ thái độ khách khí vào."
Nghiêm Dặc gõ cửa nhà trưởng thôn, nghe thấy tiếng con dâu cả của trưởng thôn mắng: "Cái đứa chết tiệt nào lại gõ cửa nhà người ta lúc nửa đêm đấy, bị bệnh thì tự đi bệnh viện huyện đi, suốt ngày gõ cửa nhà tôi là sao?"
Nghiêm Dặc vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng, nhìn tình hình này, có vẻ người trong thôn đến làm phiền cháu gái nhỏ nhà trưởng thôn rất nhiều lần.
Đã muộn thế này rồi, chắc cô sẽ không đi ra ngoài đâu nhỉ?
Nghiêm Dặc đang định quay về, định tự bế em gái đi lên mình bệnh viện huyện, lại thấy cổng nhà trưởng thôn mở ra, cô bé kia mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài cổng, nhìn thấy người đứng ngoài cổng là anh, cô nhếch miệng nói: "Là anh Nghiêm Dặc à."
Nghiêm Dặc rũ thấp mi mắt xuống, nửa năm trước, anh vẫn là thiếu niên hăm hở có gia cảnh rất tốt, chờ tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ nhập ngũ.
Nhưng biến cố kia ập đến quá bất ngờ, khiến anh ngã thẳng từ trên mây xuống nơi phủ đầy bụi bặm, mẹ chết, ba bị hạ phóng. Nhưng dù có đi tới chỗ cha, anh cũng vẫn không có cách nào tự chăm sóc em gái.
Nghiêm Dặc tự ti nói: "Em gái anh, Tinh Tinh lên cơn sốt, cha bảo anh đến tìm em..."
Nghiêm Dặc cũng không hiểu tại sao cha lại bảo anh đến tìm Tạ Tiểu Ngọc, bèo nước gặp nhau, người ta đêm hôm khuya khoắt còn phải đi ngủ, hơi đâu đi ra ngoài giúp người dưng?
Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là ông Tạ cũng đi ra hỏi han tình hình, cầm đèn pin bảo cô đi xem thử thế nào.
Ông ấy còn dặn dò cháu gái: "Hoàn cảnh ở chuồng bò rất kém, cháu bế đứa bé về nhà chăm sóc đi."
Nghiêm Dặc cực kỳ kinh ngạc, người dân thôn Thanh Sơn quá chất phác, hôm nay anh mới đến đây ngày đầu tiên, còn chưa quen biết gì bọn họ.
Tạ Tiểu Ngọc kiểm tra cho em gái xong, nói phải đi tới trạm y tế tiêm thuốc hạ sốt, cha bảo anh đi cùng cô.
Anh sốt ruột lo cho em gái, rảo bước rất nhanh, cô gái nhỏ đi phía sau cố gắng đuổi theo cũng không theo kịp, cô oán giận nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh đi nhanh quá, em không theo kịp."
Hôm nay ăn bánh của cô, giờ lại làm phiền cô đi đến trạm y tế lấy thuốc, Nghiêm Dặc rất cảm kích cô. Anh ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu nói: "Vậy để anh cõng em đi."
Cô gái nhỏ kia cũng không thèm khách khí, anh cứ vậy cõng cô đi qua đi lại giữa nhà và trạm y tế.
Cô gái nhỏ nói rất nhiều, trên đường di cô lải nhải không ngừng. chờ đến chuồng bò anh cũng biết được, trước kia cô gái nhỏ từng được nuông chiều ở trong thành phố, sau đó cha mẹ ly dị, cô bị cha đưa tới thôn Thanh Sơn, lúc tới đây cô mới tám tuổi.
Cô còn nói cả nhà bác cả, bác dâu cả là hai cục kẹo kéo, nhưng cô không sợ bọn họ, còn cả ông nội cô đối xử rất tốt với cô.
Cô gái nhỏ thành thạo tiêm thuốc hạ sốt cho Tinh Tinh, sau đó bế Tinh Tinh về nhà.
Nghiêm Dặc vô cùng lo lắng, hỏi tại sao cha lại đồng ý để Tạ Tiểu Ngọc bế em gái trở về.
Nhưng cha anh lại nói, trong nửa năm ở thôn Thanh Sơn này, ông ấy may mắn được trưởng thôn chăm sóc, còn nói Tạ Tiểu Ngọc là đứa bé ngoan, muốn tương lai anh nhớ phải trả phần ân tình này lại cho cô.
Lúc đó Nghiêm Dặc thầm suy nghĩ, anh đã sa sút đến mức phải nhờ người khác nuôi em gái giúp rồi, sau này lấy cái gì để trả lại đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");