Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
"Đúng vậy, nếu người nhà cậu ta không nuông chiều cậu ta, sao cậu ta có thể trở thành kẻ cặn bã đến vậy?"
"Có lý."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Dì Xuân Ni là đoàn trưởng, đáng lẽ dì ấy không nên để tên cặn bã đó vào đoàn văn công chúng ta chứ?"
Chu Cảnh Họa giải thích: "Hôm nay đoàn văn công tổ chức thi tuyển dụng."
Tiết Diệu Mạnh nhân lúc nhiều người hỗn loạn trà trộn vào, muốn thuyết phục Chu Cảnh Họa làm vợ anh ta.
Chu Cảnh Họa cảm thấy chỉ nguyên nghe mấy lời ô ngôn uế ngữ của tên cặn bã đã rất bẩn rồi.
Cô ấy thở dài nói: “Đáng tiếc là cô không được luyện tập từ nhỏ, chỉ cần cô có chút kiến thức cơ bản, tôi đã có thể dạy cô rồi."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: “Tôi không có cơ hội luyện múa, tám tuổi tôi đã đi theo lão Trung y thôn Sơn Thanh học y, không đổi được rồi."
"Chẳng trách hôm qua cha tôi khen cô khâu vết thương rất đẹp."
Cha cô ấy còn nói, nhân tài thế này nên vào bệnh viện làm việc, xin người từ chỗ mẹ cô ấy.
Cô ấy nói: "Vậy giờ tôi sẽ dẫn cô đi tìm cha tôi."
...
Quý Hương Hàn lại tới đoàn văn công tham gia thi tuyển lần nữa, cô ta mắt lạnh nhìn Tạ Tiểu Ngọc và Chu Cảnh Họa cười cười nói nói rời đi.
Tạ Tiểu Ngọc có bản lĩnh thật đấy, lấy lòng được một nhân vật lớn.
Trước kia cô ta cũng muốn làm bạn với Chu Cảnh Họa, nhưng Chu Cảnh Họa ghét cô ta.
Cô ta nói với Tiết Diệu Mạnh đã bị Tạ Tiểu Ngọc đánh còn tỏ vẻ ôn hòa với cô: “Đó chính là người tối hôm qua em đề cập với anh, là nhân viên tạp vụ còn xinh đẹp hơn Chu Cảnh Họa."
Tiết Diệu Mạnh đầy mặt thương tiếc nói: “Mỹ nhân như vậy mà làm nhân viên tạp vụ, nghe thôi đã thấy đau lòng rồi."
Quý Hương Hàn: ...
Cái tên cặn bã này chưa từng nói năng nhỏ nhẹ với cô ta như vậy bao giờ.
Cô ta cười nói: "Hôm nay nhà em phải trả lại nhà cho cô ta, chỉ có hôm nay em mới tạo được cơ hội để anh đến gần Tạ Tiểu Ngọc thôi, anh có muốn không?"
Tiết Diệu Mạnh híp mắt nhìn Quý Hương Hàn: “Được, chỉ cần em giúp anh thu phục cô ấy, anh sẽ giúp em vào đoàn văn công."
...
Tạ Tiểu Ngọc đi tới bệnh viện Bình Thành, Chu Ngôn Nho đích thân giám sát cô thi tuyển, Tạ Tiểu Ngọc vượt qua bài kiểm tra, được tạm thời bố trí làm hộ lý ở phòng khám ngoại trú.
Cô chạy đi chạy lại hai chuyến, chuyển việc thành công trước giờ tan việc.
Lúc Tạ Tiểu Ngọc tới lấy nhà, Quý Hương Hàn đứng ở cửa, tây cầm chuỗi chìa khóa, không vui nói:
"Tạ Tiểu Ngọc, cô có bản lĩnh thật đấy, đến cha ruột của mình cũng dám uy hiếp, tôi trả lại nhà cho cô đây, tôi với cô cùng đi vào nhà kiểm tra lại đồ đạc, đỡ cho cô đổ oan nhà tôi lấy đồ đạc nhà cô!"
Tạ Tiểu Ngọc chậm rãi nói: "Không vội, chờ anh trai và em trai tôi tới rồi kiểm tra một thể."
Nghiêm Dặc từng nói, phải chờ anh tới mới kiểm tra, bọn họ phải kiểm tra kỹ lưỡng, thay đổi tất cả đồ đạc trong nhà, đề phòng đối phương giấu thứ bẩn thỉu gì đó hãm hại cô.
Nghiêm Dặc chưa tới, Tạ Tiểu Ngọc còn lâu mới đi vào.
Quý Hương Hàn mở cửa ra, kéo cánh tay của Tạ Tiểu Ngọc, tỏ vẻ bực bội nói: “Cô bắt chúng tôi chuyển nhà đi trong một ngày không cho thương lượng, vậy tại sao tôi phải lãng phí thời gian chờ cô, cô đi vào đây với tôi mau lên."
Tạ Tiểu Ngọc: ...
Hành vi khác thường này của Quý Hương Hàn, khiến cô suy đoán trong phòng có cạm bẫy đang chờ cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");