Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tiểu Ngọc lấy bánh sơn tra mình làm ra đưa cho tiểu khả ái này, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Chị dùng ngón tay đâm thử trước nhé, em cảm thấy không đau rồi chúng ta mới tiêm, có được không?"
Tiểu khả ái này thích ăn bánh sơn tra ngọt ngào, hơn nữa chị y tá này cũng rất dịu dàng, còn muốn thử trước. Cô bé vội vàng gật đầu: "Vậy phải không đau mới được tiêm đấy nhé."
"Ừ"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bây giờ chị sẽ dùng thuốc sát trùng trước, có hơi lạnh em chịu khó nhé."
Bạn nhỏ hơi căng thẳng: "Bắt đầu thử rồi ạ?"
"Ừ, chị sẽ dùng móng tay đâm vào tay em, không quá đau đâu, bảo bối đã chuẩn bị xong chưa?"
Móng tay đâm vào không đáng sợ, bạn nhỏ nói: "Chuẩn bị xong rồi."
Tạ Tiểu Ngọc đâm mũi kim xuống, vừa nhanh vừa chuẩn: "Thế nào, móng tay đâm em có đau không?”
Không khác gì bị muỗi đốt cả, bạn nhỏ nhíu mày lại hỏi: "Tiêm cũng như thế này ạ, có đau hơn thế này không ạ.”
Lúc này, Tạ Tiểu Ngọc đã rút đầu kim ra, cầm bông gòn tẩm cồn đè ở trên vị trí vừa tiêm, cười cong mi mắt. "Se không hơn thế này đâu, với lại chị đã tiêm cho bảo bối rồi, thế nào, thật sự không đau hơn bị móng tay đâm đúng không."
Du Điềm Điềm mở to đôi mắt xinh đẹp, kinh hỷ nói với y tá trưởng: "Mẹ ơi, chị tiêm không đau, lần sau không cần mẹ tiêm nữa, muốn chị tiêm."
Y tá trưởng:...
Có mở đầu, mọi chuyện về sau đều suôn sẻ hơn nhiều. Đến giờ tan việc, Tạ Tiểu Ngọc hoàn thành vượt mức nhiệm vụ y tá trưởng giao cho, cũng dành được niềm tin của các bạn nhỏ ở đây.
Cô thay quần áo xong chuẩn bị tan làm, thấy bạn nhỏ vừa rồi quỷ khóc sói tru lại đang kêu gào.
Bà nội cậu ta bất mãn chất vấn: "Vừa nãy tiêm rồi còn øì, sao giờ phải tiêm nữa?"
"Vừa nãy là tiêm hạ sốt, giờ là truyền nước chống viêm cho cháu bà, mạch máu của cậu bé này quá nhỏ, bà bảo cậu bé đừng giãy nữa đi!"
"Không được không được, cháu muốn chị gái vừa rồi tiêm không đau tới tiêm cho cháu."
Kim Thủy Liên đẩy nữ y tá đang chuẩn bị cắm kim truyền dịch cho cháu trai mình ra, chỉ vào Tạ Tiểu Ngọc: "Cô gọi cô ta tới đây cắm kim cho cháu trai bảo bối nhà tôi."
Tạ Tiểu Ngọc đỡ chị gái đồng nghiệp hôm nay còn chưa kịp biết tên dậy, nghiêm mặt nói: "Cháu đã tan làm rồi, cháu trai của bác bị viêm phổi nhẹ, bác muốn hại chết cháu trai mình thì cứ tiếp tục thế này đi."
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Tiểu Ngọc dần thích ứng được với công việc ở khoa nhi, ngày hôm nay cô nhận được nhiệm vụ do trưởng khoa Đỉnh sắp xếp.
"Tạ Tiểu Ngọc, ngày mai có một hội nghị hữu ái, cô phải tham gia, không thể không đi, đây là nhiệm VỤ.”...
Hôm nay Trần Khánh ăn mặc đẹp nhất trong suốt hai mươi năm qua.
Anh ta đi đi lại lại trong phòng ký túc xá, khoe khoang với đám cẩu độc thân kia: "Mấy người anh em này, tôi đi coi mắt đi, mấy cậu mau chúc tôi coi mắt thành công tìm được đối tượng như ý đi, đến lúc đó trong phòng chúng ta không chỉ có mình Nghiêm Dặc là có đối tượng nữa."
Mấy chàng trai đồi dào tinh lực lại không có chỗ thổ lộ kia ghen tị đè anh ta xuống đất, nói: "Cậu mau dẫn chúng tôi đi cùng đi, nếu không cậu đừng hòng ra cửa."
Cười đùa xong, Trần Khánh áy náy nói: "Không được, bà cô chỉ xin cho tôi có một suất, lần sau, để lần sau đi..."
Anh ta lại quay sang mượn áo của Nghiêm Dặc: "Anh Dặc, anh cho em mượn chiếc áo sơ mi trắng đó đi."
Nghiêm Dặc đã thay xong chiếc áo sơ mi trắng duy nhất Tạ Tiểu Ngọc làm cho anh, nói: "Cùng đi chứ." Trần Khánh:.. Lá gan của Nghiêm Dặc lớn quá nhỉ.
"Anh Dặc, anh đã có đối tượng rồi cơ mà, anh chạy đi tham gia náo nhiệt thế này, đối tượng của anh biết sẽ chia tay với anh thì sao?"
Nghiêm Dặc không nói gì.
Đơn vị của Tiểu Ngọc nói ai chưa có đối tượng đều phải tham gia hội nghị hữu ái hôm nay, với lại anh từng nằm mơ thấy cô đi coi mắt. Nghiêm Dặc càng nghĩ càng cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng,
Anh đút tay vào trong túi quần, lòng bàn tay siết chặt tờ giấy Tạ Tiểu Ngọc nhét cho anh.
Anh trai vẫn là đối tượng, hôm nay anh nhất định phải đi hỏi cho rõ...
Tạ Tiểu Ngọc đi tới rạp hát lớn tham gia "hội nghị hữu ái", đây là nhiệm vụ coi mắt do đơn vị tổ chức, không đi không được.
Chu Cảnh Họa cũng cùng lý do giống cô, cũng đi tới cho đủ số.
Hai cô ngồi ở trong góc cắn hạt dưa giết thời gian, Chu Cảnh Họa nhướn mày nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Gia đình bạn trai cô đang gặp phiền toái đấy."
mA2"
Cả gia đình Chu Cảnh Họa đều hiểu lầm Nghiêm Dặc là bạn trai cô, nhưng nếu nhà Nghiêm Dặc gặp phiền toái, sao Chu Cảnh Họa lại biết trước cả cô? Chu Cảnh Họa bóc quả quýt, chia cho Tạ Tiểu Ngọc một nửa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");