Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tiểu Ngọc mở to hai mắt nhìn Kim Thủy Liên: "Bác Kim à, bác nhìn anh ấy đi, nhìn còn đẹp hơn cháu, đến bác lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cũng muốn giới thiệu anh ấy cho cháu gái bác, thì sao chống đỡ nổi mị lực của lam nhan họa thủy này. Hai chúng chúng không ai chê ai, cùng gieo họa cho nhau."
Nghiêm Dặc:...
Anh thăm dò hỏi: "Bác Kim, bác chỉ từng gặp Tiểu Ngọc có một lần, sao hôm nay đến đây coi mắt đã biết rõ về tình hình của cô ấy? Xin hỏi là ai đã nói cho bà, bảo bác tìm Tiểu Ngọc trong hội coi mắt này?"
Thấy Kim Thủy Liên còn hơi do dự, Tạ Tiểu Ngọc khích lệ nói: "Đối phương muốn hại bác, chẳng lễ bác Kim còn muốn che giấu giúp đối phương. Bác cứ nói ra đi, chúng cháu sẽ giúp bác phân tích lý do tại sao người đó muốn hại bác, cưới hồng nhan họa thủy như cháu về nhà đồng nghĩa với nhà cửa không yên, ý đồ của đối phương quá hiểm ác."
Tiêu Bảo Quốc ngồi ở phía đối diện đã cực kỳ không hài lòng về Tạ Tiểu Ngọc.
Những người phụ nữ xinh đẹp như Tạ Tiểu Ngọc chỉ thích người đàn ông đẹp trai thôi, nếu thật sự lấy cô về nhà, không biết anh ta sẽ bị đội cho bao nhiêu chiếc nón xanh đâu. Hơn nữa, xương bả vai của anh ta đang đau chết đi được, phải mau tới bệnh viện.
"Mẹ ơi, con đã nói Lữ Thu Mai không có ý tốt rồi, mẹ còn không tin, con không thích người phụ nữ tham ăn ích kỷ lại là hồng nhan họa thủy như Tạ Tiểu Ngọc đâu, mẹ đừng hỏi đến chuyện hôn sự của con nữa, con muốn tự do yêu đương!"
"Nói hay lắm!"
Tạ Tiểu Ngọc đứng lên vỗ tay khích lệ anh ta: "Nhận thức tư tưởng của đồng chí Tiêu thật sự rất cao, anh nhất định phải tìm được người cùng chí hướng mới nên tái hôn, nếu không thì đừng vội tái hôn."
Tốt hơn hết là anh cô đơn đến hết quãng đời còn lại đi, đừng gieo họa cho nữ đồng chí nào nữa!
Tiêu Bảo Quốc cũng tỏ vẻ huênh hoang: "Cô chủ động thú nhận để không làm tổn thương người khác, nhận thức tư tưởng của cô cũng rất tốt."
Nói đến đây, anh ta cũng không thèm so đo chuyện xương bả vai nữa, gật đầu rồi ưỡn ngực rời đi....
Ngay khi con trai rời đi, cơn giận của Kim Thủy Liên cũng tiêu tan.
Bà ta kể với Tạ Tiểu Ngọc, hàng xóm nhà bên cạnh bà ta Lữ Thu Mai nói trong bệnh viện của em dâu bà ta có một nữ y tá tên là Tạ Tiểu Ngọc, ngoại hình rất xinh đẹp, còn có một căn nhà lớn, là người không cha không mẹ, có hai đứa em trai tha du bình, cưới được cô về nhà sẽ vừa có người đỡ đần việc nhà, vừa có thêm một căn nhà.
Kim Thủy Liên động lòng, ngoài ra ngày hôm đó ở bệnh viện thấy Tạ Tiểu Ngọc đặc biệt kiên nhẫn với trẻ con, nghĩ để cô làm mẹ kế cho cháu trai bà ta cũng được.
Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu thở dài nói: "Hóa ra là Lữ Thu Mai..."
"Cô biết cô ta?"
"Biết chứ, còn là kẻ thù nữa!"
Tạ Tiểu Ngọc vỗ bàn nói: "Bác Kim, mẹ cháu và Lữ Thu Mai cùng lớn lên bên nhau, nhưng bà ta thấy mẹ cháu gả được vào nhà tốt, mười năm trước cử báo mẹ cháu, hại mẹ cháu phải ly dị hạ phóng đến Lương Châu."
Cô đỏ ửng hai mắt, nói thật lòng mình: "Sức khỏe mẹ cháu bị mài mòn ở Lương Châu, đã qua đời hơn một năm, nếu không vì Lữ Thu Mai, có lẽ mẹ cháu sẽ không chết, cháu và em trai cũng sẽ không trở thành trẻ mồ côi."
"Khoảng thời gian trước, con trai bà ta chạy đến căn nhà mẹ cháu để lại cho cháu, định... định giở trò đồi bại với cháu, anh cháu đánh con trai bà ta gãy chân. Bà thử nghĩ xem, bà ta giới thiệu kẻ thù của mình cho bà, có thể có ý tốt gì chứ?"
"Hơn nữa, con trai bảo bối của bà ta còn chưa từ bỏ ý định với cháu, về lý bà ta không nên giới thiệu cho bà mới đúng, hay là bà ta có âm mưu gì?" Kim Thủy Liên nghiến răng nghiến lợi mắng Lữ Thu Mai lòng dạ đen tối.
Bà ta biết rõ mấy chiêu trò của nhà họ Tiết, giống như thủ đoạn lúc lão Nhị nhà họ Tiết ép Đinh Hồng Tuệ phải gả cho mình.
Đầu tiên là để Tạ Tiểu Ngọc gả cho con trai bà ta, người phụ nữ đã kết hôn tự nhiên sẽ không còn cao ngạo được nữa, sau đó tìm người đánh gãy chân con trai bà ta, ép Tạ Tiểu Ngọc phải gả cho Tiết Diệu Mạnh.
Kim Thủy Liên vui mừng nói: "Con gái à, may mà cháu nói ra, nếu không cả gia đình bác đã bị Lữ Thu Mai hại rồi."
Tạ Tiểu Ngọc cũng làm ra vẻ như gặp phải kẻ thù chung.
"Bác Kim, cháu đã kết thù với cả gia đình Lữ Thu Mai rồi, hay là cháu nhận bác làm mẹ nuôi nhé, hai chúng ta cùng đứng ở trên một chiến tuyến, cùng chiến đấu chống lại nhà họ Tiết nhé, có Tiêu đại ca là cán bộ làm núi dựa cho cháu, cháu sẽ không sợ nhà họ Tiết nữa!"
Kim Thủy Liên:..
Chống lại cái gì, con trai bà ta chỉ là cán bộ bình thường, không thể đấu lại nhà họ Tiết được. Bà ta không thể để hồng nhan họa thủy Tạ Tiểu Ngọc dây dưa với mình được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");