Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kim Thủy Liên tránh cô như tránh ôn thần, nói: "Con gái à, bác cảm ơn cháu đã nói thật, bác và Lữ Thu Mai chỉ có xích mích nhỏ giữa hàng xóm với nhau thôi, chống lại cái gì chứ, cháu đừng có hại bác!"
Tạ Tiểu Ngọc ra vẻ vẫn muốn thuyết phục bà ta, ôm chặt lấy cánh tay của Kim Thủy Liên, véo mạnh cánh tay bà ta.
"Bác à, cháu thấy hai chúng ta có duyên với nhau đấy, bác làm mẹ nuôi của cháu đi, lần sau bác dẫn cháu trai đến bệnh viện, cháu sẽ đích thân tiêm cho em, cháu không cần nhiều đâu, chỉ ăn mấy miếng thịt nhà bác, có khó khăn thì gọi Tiêu đại ca ra mặt giúp cháu, lúc Lữ Thu Mai bắt nạt cháu, bác đánh tới nhà bà ta giúp cháu, chỉ cần vậy thôi là bác đã có thêm cô con gái rồi, quá hời."
"Ai ôi đau quá." Kim Thủy Liên kêu lên.
Tạ Tiểu Ngọc xin lỗi nói: "Xin lỗi mẹ nuôi, lúc nào ăn không đủ thịt, con chỉ thích cấu véo người."
Kim Thủy Liên:...
Ông trời ơi, trên đời này còn có người vô lý hơn bà ta, dính chặt lấy như miếng cao da chó muốn bỏ cũng bỏ không được.
"Con gái ngoan à, bác đi coi bói nói đời này bác không thể có con gái, vậy nên bác không thể nhận cháu làm con gái nuôi được." Kim Thủy Liên dần hình thành bóng ma tâm lý với cô, đoán chắc lần sau có gặp phải cô cũng muốn đi đường vòng. Vì vậy, Tạ Tiểu Ngọc cũng không tiếp tục giả vờ nữa.
"Vậy cũng được, nhưng hôm nay cháu gọi nhiều thế này, vốn muốn mở tiệc nhận người thân, mượn phiếu mượn tiền của mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi không nhận cháu, cháu lại không có phiếu thịt phiếu lương để trả, vậy phải làm sao bây giờ? Sao muốn ăn thịt lại khó thế chứ?"
Kim Thủy Liên móc mấy tờ phiếu và tiền ra, vỗ lên trên bàn, hào sảng nói: "Bữa này bác mời, nhưng cháu phải bảo đảm, sau này không được đến gần nhà bác, không được đến gần con trai bác, cháu trai bác!”
"Được ạ." Tạ Tiểu Ngọc cười hì hì nói, nhặt phiếu và tiền Kim Thủy Liên tự nguyện cho ở trên bàn lên....
Kim Thủy Liên về đến nhà, đúng lúc Lữ Thu Mai ở nhà làm đồ ăn ngon, chuẩn bị mang cơm đến bệnh viện cho con trai, nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Kim Thủy Liên, bà ta cười thầm trong lòng, chắc chắn là hôm nay bà già chanh chua khắc nghiệt này đã bị Tạ Tiểu Ngọc sỈ nhục.
Bà ta muốn để Tạ Tiểu Ngọc biết, người đàn ông có thể nhìn trúng cô không phải ly dị thì cũng tang vợ, tính ra con trai bà ta đã là lựa chọn tốt nhất của Tạ Tiểu Ngọc.
Bà ta tươi cười chào hỏi: "Bác Kim, hôm nay đi coi mắt có suôn sẻ không, cô gái tôi giới thiệu xinh đẹp chứ?"
Kim Thủy Liên dội một gáo nước lạnh cho bà ta: "Cô nói lung tung gì đấy, hôm nay con trai tôi không đi coi mắt, không quen cô gái xinh đẹp gì đó mà bà nói."
Lữ Thu Mai:...
"Bà bị thần kinh à mà hắt nước vào người tôi."
"Đúng vậy, tôi bị thần kinh đấy, còn nữa, con trai cô chỉ nhỏ hơn con trai tôi có mấy tuổi, cô còn không biết xấu hổ giả vờ mình trẻ lắm gọi tôi là bác, tôi nhổ vào, không về tự ngắm khuôn mặt vàng vọt của mình trong gương đi, nhìn kém xa em dâu của cô!”
Lữ Thu Mai tức giận muốn ngất xỉu....
Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc trở về, hai người đều thầm cất giấu tâm sự trong lòng.
Đến khi đi qua hợp tác xã cung tiêu, thấy vụ sơn tra đầu tiên của năm được bán, Tạ Tiểu Ngọc đứng yên, Nghiêm Dặc hỏi: "Em lại muốn làm bánh sơn tra à?"
Không phải là Tạ Tiểu Ngọc muốn làm bánh sơn tra.
Cô cúi đầu nắm vạt áo: "Anh Nghiêm Dặc, sao anh lại nhận anh là đối tượng của em ở trước mặt hai mẹ con Kim Thủy Liên, anh có ý gì?"
Điều này quá đột ngột, trên chuyến tàu đi Lương Châu lân trước, cô từng hỏi anh tại sao không thích cô, lúc đó Nghiêm Dặc không có trả lời thẳng, vậy mà hôm nay lại đột nhiên nhận cô là đối tượng.
Nếu thích cô, anh cứ nói thẳng ra đi, hôm nay cô phải hỏi cho rõ ràng mới được, nếu không sẽ khó chịu chết mất.
"Em đã đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Đông Hải rồi, không sợ cả nhà bác cả như cao da chó ở quê nữa, em hỏi anh, anh giúp em giải vây nên mới nói như vậy, hay là có ý gì khác?"
Nói xong, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Dặc, lại thấy Nghiêm Dặc cúi đầu.
Nghiêm Dặc đã toát đầy mồ hôi tay, anh lẳng lặng lau mồ hôi tay di lấy từ trong túi ra tờ giấy mình đã bảo quản cẩn thận, hai vành tay cũng dần đỏ ửng.
Anh mở tờ giấy ra, nói: "Em nhét tờ giấy này vào túi của anh, là muốn thúc giục anh trả lời đúng không?"
Tạ Tiểu Ngọc...
Là Cá Nhỏ bỏ vào.
Nhưng cô không muốn giải thích: "Nhưng em không nghe câu trả lời của anh."
Nghiêm Dặc thở dài, vậy mà không coi là câu trả lời: "Anh nói em là đối tượng của anh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");