Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tiểu Ngọc không chịu buông tha cho anh: "Anh Nghiêm Dặc, em đã nói với anh rồi, em không cần tình cảm vì báo ân, anh đừng nên miễn cưỡng, nếu vì báo ân, vậy thà em tình nguyện coi anh là anh trai em."
Còn hơn sau này trở thành oán lữ cả đời.
Cô nói: "Trừ khi anh thật sự thích em, nếu anh thích em, anh phải nói rõ cho em biết, nếu không em sẽ không thể nào biết được."
Nghiêm Dặc:...
Đúng là không có cách nào với cô.
Nghiêm Dặc đi vào hợp tác xã cung tiêu mua mười cân sơn tra tươi, một cân đường trắng, đưa Tạ Tiểu Ngọc về nhà.
Lúc sắp đi, anh lẳng lặng bỏ một phong thư vào trong túi sơn tra, anh không thể tỏ tình ngay trước mặt Tạ Tiểu Ngọc được, nên đành gửi gắm tâm tư của mình vào trong thư.
Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, anh muốn ăn bánh sơn tra, hôm nay em làm đi, ngày mai anh tới lấy được không?"
Tạ Tiểu Ngọc "A" lên: "Tối nay em phải đi trực, chờ ngày mai đi."
Nghiêm Dặc ngập ngừng nói: "Sơn tra này là anh chọn từng quả một, em đừng đưa cho ai đấy nhé." Tạ Tiểu Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt đầy kỳ quái, sơn tra rất rẻ, nhưng đường trắng là đồ quý, phiếu đường rất hiếm.
"Sơn tra tươi cũng không phải là thứ gì quý hiếm, muốn đưa cũng phải chế biến rồi mới đưa."
Nghiêm Dặc "Ừ"" đáp lại: "Vậy ngày mai anh tới lấy?"
Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ rồi nói: "Khi nào làm xong em sẽ đưa tới cho anh."
Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc trở về nhà cất đồ, khóa cửa lại rồi đi tới đơn vị làm việc, hôm nay cô làm ca tối, phải trực đêm.
"Đúng rồi, Chu Cảnh Họa nói với em, cha anh bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện, bác ấy giấu không cho anh biết chắc là vì sợ anh phân tâm, anh tự cân nhắc xem có nên gọi điện thoại về nhà hỏi không."...
Hôm nay là lần đầu tiên Tạ Tiểu Ngọc làm ca đêm, cô đi tới trường học tìm Cá Lớn Cá Nhỏ, bác bảo vệ từng gặp cô một lần, cô lấy từ trong túi ra một nắm kẹo trái cây, cười nói: "Bác Triệu ơi, chờ lát nữa tan học, phiền bác gọi em trai giúp cháu."
Không bao lâu sau chuông tan học vang lên, Cá Lớn Cá Nhỏ chạy đến tường bao bên này: "Chị ơi, sao chị tới đây?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tối nay chị làm ca đêm, trong nồi có củ cải hầm sườn, tan học các em tự thổi cơm nhé, buổi tối có mặc kệ ai gõ cửa, nếu không phải là anh chị thì không được mở cửa, các em nhớ chưa?"
Hồi còn ở Lương Châu, bác dâu cả không thèm quan tâm đến hai anh em bọn họ, bọn họ tự ăn ngủ với nhau.
Bây giờ trong nhà có tường rào cao do anh Nghiêm Dặc dựng, còn có a Sài, vừa có động tĩnh nó đã cảnh giác, Cá Nhỏ nói: "Không có chuyện gì đâu chị, em và anh trông nhà được, trong nhà còn có a Sài nữa, nó là chó sói đấy."
Tạ Tiểu Ngọc nhanh mắt nhìn trưởng khoa Đinh ở bệnh viện các cô cũng tới trường học, cô vội tránh qua một bên, trưởng khoa Đinh không có con ở nhà họ Tiết, chẳng lẽ cô ấy tới đây tìm Lữ Thu Mai?
Không bao lâu sau, một cô bé xinh đẹp mặc chiếc áo dài tay đã sờn, ống tay áo xắn tới tận cùi chỏ cũng chạy tới chỗ tường rào bên này, đứng ở bên kia lan can, oán hận trợn mắt nhìn Đinh Hồng Tuệ.
Vừa nhìn thấy con gái, Đinh Hồng Tuệ đã chăm chú nhìn con, hoàn toàn không chú ý tới còn có người đứng phía sau cây đại thụ.
Cô ấy mang theo ý lấy lòng đưa một chiếc túi giấy dầu tới: "Tiền Tiền, mẹ mua bánh bao thịt cho con này, con cầm lấy ăn đi."
Trịnh Tiểu Tiền đoạt lấy chiếc bánh bao thịt ném ra xa: "Còn lâu tôi mới ăn đồ của người phụ nữ xấu cho, bà không phải là mẹ tôi!"
Đinh Hồng Tuệ cảm thấy lòng mình đau quặn thắt lại, bà ấy phải rời xa con gái vì bảo vệ con bé, giờ cô ấy đã căm thù nhà họ Tiết đến cực điểm.
Thấy trời nóng thế này con gái cũng không có tiền mua áo ngắn tay, chỉ có thể mặc áo dài tay rồi sẵn lên, bởi vậy có thể bớt mua một bộ quần áo.
Cô ấy nhất định phải giết chết nhà họ Tiết càng sớm càng tốt!
Lữ Thu Mai thấy em dâu chạy tới thăm con, lại nhìn khuôn mặt diễm lệ như hơn hai mươi tuổi của cô ấy, đến con trai đôi khi cũng nhìn cô ấy đến ngây người.
Nghĩ đến buổi trưa bị Kim Thủy Liên hắt nước vào người, Lữ Thu Mai lập tức trút giận lên trên người em dâu: "Đúng là con sói mắt trắng, chú hai tốt với cô như vậy, cô lại còn nghĩ đến con chồng trước."
Đinh Hồng Tuệ cố nhẫn nhịn không đâm chết bà ta, nói: "Hôm nay là sinh nhật của Tiền Tiền..."
"Vậy thì sao, cô mau sinh con với chú Hai đi, đến lúc đó sẽ không nghĩ đến con nhãi ranh này nữa."
Bà ta xách tai của Tiền Tiền lên, kéo cô bé trở về phòng học: "Mẹ mày là con sói mắt trắng không có lương tâm, vứt bỏ mày và cha mày, cẩn thận chiếc bánh bao thịt kia có độc đấy, ăn vào sẽ độc chết mày."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");