Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
  3. Chương 74
Trước /259 Sau

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 74

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc ngẩng đầu lên, nói: "Ông nội, bà nội, đều do cháu trai vô dụng, ai bảo cháu vừa thi đã đạt hạng nhất, bị bác Tống ấn đầu đưa vào đại học công an, cháu đã nói là cháu không đi học muốn đi làm kiếm tiền, nhưng bác Tống rút gậy ra đánh cháu, bằng không giờ Tiểu Ngọc đã không cần phải vất vả một mình. hay là cháu thôi học đi làm kiếm tiền."

Cháu trai chủ động gọi ông nội, có vẻ trong mấy năm cháu xuống thôn Sơn Thanh đập đá, tính cách sắc bé cũng đã bị mài mòn rất nhiều, giờ đã biết nhượng bộ.

Nghiêm Chính Sinh phản đối nói: "Cháu không được có ánh mắt nông cạn như vậy, nhất định phải học xong đại học."

Tạ Tiểu Ngọc nhân cơ hội nói: "Anh Nghiêm Dặc phải học đại học công an hai năm nữa, trong hai năm này sẽ không có thu nhập. Tiền lương của một mình cháu phải nuôi ba đứa bé, thật sự là quá sức, cháu nghe nói ngay từ nhỏ ông nội cho em họ tiền sinh hoạt, cháu đưa Tinh Tinh về Bình thành, không cần ông nội chăm, không biết ông bà nội có thể cho em ấy tiền sinh hoạt giống em họ không?"

Nghiêm Bạch Huệ:... Tạ Tiểu Ngọc còn muốn giúp Nghiêm Tinh tranh cưng chiều với con gái bảo bối của bà ta hả?

Bọn họ xứng sao! "Cha ơi, đối tượng của tiểu Dặc còn chưa vào cửa đâu, vậy mà vừa mở miệng đã đòi tiền, chúng ta không thể để đứa cháu dâu thế này vào cửa được!"

Bà ta cười khẩy nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Con dâu và cháu dâu ở cái nhà này đều không đáng tiền, chỉ có con gái mới đáng tiền, cô cứ hỏi hai bác dâu của cô đi, xem bọn họ gả vào nhà họ Nghiêm này có dám xin tiền không. Bọn họ mà dám, chúng tôi đều sẽ không để bọn họ bước vào cửa đâu."

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, lão hoa sen trắng rất thông minh, nhưng hình như con gái bà ta không được thông minh cho lắm, chê bai chị dâu ở trước mặt cha mẹ, vậy chẳng phải là tự kéo thù hận cho mình hay sao?

Tạ Tiểu Ngọc làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên khen ngợi bác dâu cả bác dâu ba.

"Ôi trời ơi, bác dâu cả, bác dâu ba đúng là người hiền huệ, bị cô sỉ nhục mà vẫn ôn hòa nhã nhặn không nói lời nào, cháu không hàm dưỡng được như các bác đâu. Để cháu nói mấy câu, bác dâu cả, bác dâu ba nghe xem có lý hay không nhé."

"Cô đã gả ra ngoài, đã là người của nhà họ Liễu rồi, nhưng cháu không bước vào cửa nhà họ Liễu, ông nội và bác Nghiêm đều ở đây, cô dựa vào cái gì nói cháu không thể vào cửa."

"Lại nói, cháu đòi tiền này cho mình sao? Không, là cháu đòi giúp cho Tinh Tinh." Cô đi đến chỗ Nghiêm Chính Sinh, vừa ngồi xuống đã rơi nước mắt.

"Nếu nói là thiên vị cô gái, vậy Tinh Tinh là cháu gái ruột của ông bà cơ mà. Ông bà nội nuôi cháu ngoại, trong khi lại nói cháu nội mình không có tư cách được ông bà yêu thương. Nếu vậy, chờ Tinh Tinh trưởng thành, cháu sẽ nói đúng sự thật cho Tinh Tỉnh biết, cũng bảo tương lai Tinh Tỉnh không cần phải nhận ông bà nội nữa."

Cô đứng lên, đá đá vào bắp chân của Nghiêm Dặc, tức giận nói: "Anh Nghiêm Dặc, em không muốn có ông bà nội bất công như thế này, không muốn ở trong căn nhà này nữa, bây giờ em sẽ dẫn Tinh Tỉnh và em trai ra ga tàu, anh có đi hay không thì tùy."

Nghiêm Dặc phối hợp đứng lên, cúi người chào Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, đáng lẽ cháu trai không nên trở lại gây thêm rắc rối cho ông, chúng cháu đi đây, dù có chết đói ở bên ngoài, chúng cháu cũng sẽ không trở lại nữa, ông cứ coi như không có đưa cháu này đi."

Nghiêm Chính Sinh:.. Ông ấy còn chưa nói gì mà....

Tối hôm nay, nếu để Tạ Tiểu Ngọc dẫn Tinh Tinh đi trong đêm hôm, cô nhất định sẽ vừa đi vừa khóc, bị hàng xóm xung quanh khuyên trở về.

Sau đó, tất cả mọi người trong đại viện này đều sẽ biết, ông bà nội bỏ tiền ra nuôi cháu ngoại, trong khi không rút ra một cọng lông nào cho cháu nội, lại còn giả mù sa mưa muốn giữ cháu nội lại nuôi dưỡng.

Ai cõng được tiếng xấu này!

Tuyệt đối không thể để Tạ Tiểu Ngọc đi lúc này.

Nghiêm Chính Sinh vội vàng nói: "Cho cho, ông đã nói là không cho đâu, hai người ngồi xuống trước đã."

Tạ Tiểu Ngọc không ngồi, ra vẻ sẽ đi bất cứ lúc nào, hỏi Hà Tú Phân: "Bà nội nói thương Tinh Tinh, nhưng bà thương thật hay là giả vờ, người không biết, còn tưởng Tinh Tinh nhà chúng cháu là cháu gái được nhặt về đấy."

Ngoài người đã chết kia ra, ba người con dâu còn sống đều bị Hà Tú Phân bóp trong lòng bàn tay.

Bà ta ngẫm nghĩ lại, từ lúc chiều tối mấy người cháu trai trở về, đã xảy ra chuyện gì.

Muốn tìm lỗi của Tạ Tiểu Ngọc, hình như là không bới ra được lỗi gì.

Hà Tú Phân bừng tỉnh hiểu ra, bà ta cẩn thận ngẫm lại, tất cả những gì Tạ Tiểu Ngọc làm tối nay, đều giống như bản năng sinh tồn bà ta có được từ hồi còn nhỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /259 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trường Sinh Chí Dị, Khai Cục Thái Thị Khẩu Bị Trảm Thủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net