Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Em cám ơn chị." Trịnh Tiểu Tiền viết xong giấy nợ, kiên định nói: "Sau này em nhất định sẽ báo đáp chị."
Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, bảo cô bé mau ăn sáng đi.
Kỳ thực tiền này là do mẹ cô bé cho cô bé....
Quay trở lại phòng nghỉ, có người nói Chu Cảnh Họa tới tìm cô. Tạ Tiểu Ngọc thấy tinh thần của cô ấy rất tốt, đi bộ mang theo gió, chỉ là mang thêm khẩu trang, cô cười hỏi: "Hoa khôi của đoàn, sao cô tới khoa nhi vậy?"
Chu Cảnh Họa buồn rầu nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tôi sắp chết rồi, cô mau cứu tôi đi."
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Cô bị bệnh... Phải đi tìm cha cô chứ!"
"Không phải."
Chu Cảnh Họa kéo khẩu trang xuống, trên chóp mũi của cô ấy có một cái mụn trứng cá rất to, trên cằm cũng có lấm tấm mấy chiếc mụn, cô ấy tìm cha mình nghĩ cách, cha cô ấy cũng không có cách nào, bảo cô ấy kiểm soát chế độ ăn uống, còn nói đây là điều bình thường ở tuổi vị thành niên.
Nói người nhà họ Chu bọn họ đều như vậy cả, cô ấy còn đỡ, chứ tầm mười sáu mười bảy tuổi, ông ấy và bác cả, còn cả mấy người anh của Chu Cảnh Họa đều mọc đầy mụn, tình trạng của bọn họ nghiêm trọng hơn Chu Cảnh Họa rất nhiều.
Chu Cảnh Họa gần như muốn khóc nói: "Nhưng tôi là cô gái, còn là hoa khôi của đoàn, thế này bảo tôi gặp người thế nào."
Tạ Tiểu Ngọc không muốn cười, nhưng Vưu Tiểu Ninh đã dẫn đầu cười đến gập cả bụng đấm bàn, Tạ Tiểu Ngọc cũng không nhịn được cười nhạo cô ấy, chuyện bé tí mà hại cô suýt nữa nghĩ cô ấy bị bệnh nan y.
Chu Cảnh Họa giậm chân nói: "Tạ Tiểu Ngọc, tôi coi cô là bạn tốt, cô còn giễu cợt tôi à, lúc trước cô từng nói trong thôn các cô có một cô gái bị mụn đầy mặt, bị ghét bỏ không tìm được nhà chồng, sau đó nhờ cô chữa khỏi, đối phương gả vào trong thành phố. Cô nói dối lừa tôi phải không!"
Tạ Tiểu Ngọc vội nói: "Không lừa cô, có thể chữa được, trong trạm xá ở nông thôn chúng tôi không phân khoa, sư phụ tôi bệnh gì cũng từng gặp, mấy cái mụn này của cô chỉ cần mấy ngày là chữa khỏi."
Cô bắt mạch cho Chu Cảnh Họa, kê một đơn thuốc Trung y để điều chỉnh lại nội tiết tố trong người cho Chu Cảnh Họa, bảo cô ấy đến tiệm thuốc bắc hốt thuốc, uống trong vòng nửa tháng.
Chu Cảnh Họa gấp gáp chạy đi lấy thuốc, Vưu Tiểu Ninh hỏi: "Tiểu Ngọc, người bị mụn nghiêm trọng hơn bạn cô có chữa được không?" Tạ Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt trắng mịn của Vưu Tiểu Ninh, hỏi: "Là người thân nhà cô à?"
"Là chị họ tôi, chị ấy bị mụn nên tự ti không dám ra cửa, vừa lúc hết ca, giờ cô đi theo tôi đến nhà chị họ tôi xem thế nào có được không?"
Tạ Tiểu Ngọc định đi tới hợp tác xã cung tiêu xếp hàng mua bông vải, cô nói: "Tôi nghe nói hôm nay hợp tác xã cung tiêu có nhập một lô bông vải, tôi phải đi xếp hàng, nếu không nhà tôi sẽ không thể vượt qua mùa đông này."
Vưu Tiểu Ninh cười nói: "Mẹ tôi làm việc ở hợp tác xã cung tiêu, để tôi dẫn cô đi."
Nghe thấy Tạ Tiểu Ngọc có thể trị được mụn, mẹ Vưu Tiểu Ninh không giấu nổi niềm vui, bà ấy nói với Tạ Tiểu Ngọc là lô bông vải mới nhập về hôm nay đều đã bị đặt trước: "Nửa tháng nữa có một lô mới về, dì sẽ để cho cháu ba giường, cháu xem có còn muốn mua gì nữa không?"
Tạ Tiểu Ngọc hỏi xem có sữa bột không, muốn mua một lon trở về bồi bổ cho Tinh Tinh.
Mẹ Vưu Tiểu Ninh lấy cho cô một lon sữa bột, Tạ Tiểu Ngọc cám ơn đối phương, bọn họ không có cách nào lấy được sữa tươi, có sữa bột là đã tốt lắm rồi.
Cô và Vưu Tiểu Ninh đi tới nhà chị họ cô ấy, tình trạng của chị họ cô ấy thật sự rất nghiêm trọng, trên mặt gần như không có phần da nào lành lặn, vết sẹo mới chồng chéo lên vết sẹo cũ. Cô bắt mạch cho Dư Thư Phương, lại hỏi chế độ ăn uống của cô ấy Tạ Tiểu Ngọc kê đơn thang thuốc bắc cho cô ây uống trong một tháng, bảo cô ấy cứ uống trước.
"Điều trị theo cách này cô không thể sốt ruột được, cứ uống thuốc trong một tháng để điều chỉnh nội tiết tố bên trong đã."
Dư Thư Phương đã uống rất nhiều thuốc bắc, nhưng đều không có hiệu quả, lần này cũng coi như là ngựa chết làm ngựa sống, vậy nên cô ấy lập tức đi bốc thuốc bắc với em họ....
Loay hoay một lúc cũng đã tới tận trưa, Tạ Tiểu Ngọc đi tới nhà Hứa Xương, vừa lúc anh ấy đang ăn cơm ở nhà. Triệu Hương vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị đi tới trường học, thấy cô tới, bà ấy vội hỏi sao Tạ Tiểu Ngọc lại tới đây.
Tạ Tiểu Ngọc lấy mấy lát nhân sâm và cẩu kỷ ra: "Mẹ nuôi, con mua ít nhân sâm và cẩu kỷ, mỗi ngày mẹ pha mấy lát nhân sâm cho cha nuôi uống, dưỡng thân thể."
Nhân sâm rất đắt tiền, Triệu Hương sống chết cũng không chịu nhận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");