Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Niên "bỉ ổi" hỏi: "Anh Dặc, có người yêu là cảm giác gì?"
"Cảm giác gì?" Mọi người đều vây lại.
Nghiêm Dặc lười phải để ý đến bọn họ, lúc tập thể dục buổi sáng đã đưa tay hành lễ chào giáo quan: "Báo cáo, đội viên trong đội chúng em cho rằng mười vòng không đủ để thể hiện, tự giác yêu cầu chạy hai mươi vòng."
Trần Niên:...
Mọi người:...
Giáo quan cười lạnh chế nhạo: "Sức lực dồi dào đúng không, vậy thì chạy ba mươi vòng."...
Đã mấy ngày Tạ Tiểu Ngọc không gặp Đinh Hồng Tuệ, hôm nay vừa chuẩn bị giao ban, Vưu Tiểu Đinh thay đồng phục, cùng cô nói chuyện phiếm, nói rằng lúc nãy khi cô ấy đến đơn vị gặp được chủ nhiệm Đinh ở cửa.
Người không hiểu rõ nội tình đều cho rằng Đinh Hồng Tuệ đang trèo lên cành cao
Lần này nhà họ Tiết bị lật thuyền, thực ra đều do công lao của Đinh Hồng Tuệ, Tạ Tiểu Ngọc cũng tránh được không ít rắc rối.
Cô ấy đã tan làm rồi liền qua đó nhìn xem, còn chưa đi đến khoa nội trú đã nhìn thấy Đinh Hồng Tuệ bị rất nhiều người vây lại ở lối đi. Phần lớn là người cùng phòng bệnh, trong đám người, bà Lâm đang lớn tiếng mắng người rất sảng khoái.
"Hahaha, cô là đồ sao chổi chuyên gây hoạ, khắc xong con trai tôi lại khắc nhà họ Tiết vạn kiếp bất phục, báo ứng a báo ứng, ông trời quả nhiên trượng nghĩa, không tha cho lũ lòng dạ đen tối các người."
"Cô là cái đồ máu lạnh vô tình, dựa vào tình báo để trốn tránh trừng phạt, đừng cho rằng chúng tôi tha thứ cho cô, Tiểu Tiền là người nhà chúng tôi, sau này không cho phép cái chậu nước bẩn như cô tiếp cận bất cứ người nào trong gia đình chúng tôi!"
Đinh Hồng Tuệ không hề bao biện một lời nào, những người xung quanh nhao nhao hỏi có chuyện gì, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung như vậy, bị một bà lão mắng cũng không mở miệng.
Bà Lâm cũng lười phải giải thích chuyện xấu trong nhà, hơn nữa bà ta đã nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay bà ta tới bệnh viện là để tìm Tạ Tiểu Ngọc trả tiền và cảm ơn, vừa khéo gặp được con dâu cũ.
Bà Lâm không để tâm những lời bàn tán của những người bệnh cùng phòng phía sau, đem một cân sườn trong tay tặng cho Tạ Tiểu Ngọc, trên mặt thể hiện đều là nét vui vẻ: "Con trai dì đã phục chức rồi, trở lại làm việc ở nhà máy sản xuất thịt."
"Chúc mừng ạ." Tạ Tiểu Ngọc từ chối không nhận, làm sao có thể nhận cân thịt này chứ. Bà Lâm nhất quyết đưa, người trong nội bộ mua một cân sườn chỉ tốn hơn 2 đồng, đem làm quà cảm ơn vừa đẹp lại vừa có mặt mũi.
"Dì còn nhận không của cháu hai bữa ăn sáng." Bà Lâm nói: "Không cần khách sáo, sau này muốn mua thịt cứ tới tìm dì."
Tạ Tiểu Ngọc chỉ đành nhận lấy, bà Lâm lại đem số tiền 18 đồng mượn lúc trước trả cho cô.
Tạ Tiểu Ngọc không đem theo giấy ghi nợ lúc trước, nên viết lại cho bà một tờ giấy trả nợ, 18 đồng này cô còn phải đem đi trả cho chủ nhiệm Đinh.
Tạm biệt bà Lâm xong, còn chưa đi được mấy bước, không ngờ tới chủ nhiệm Đinh đang ở khúc quanh đợi cô.
"Tạ Tiểu Ngọc." Đinh Hồng Tuệ cười vẫy vẫy tay.
Bây giờ danh tiếng của cô đã mất hết, có thể hiểu cho cô bây giờ chỉ có cảnh sát thụ lí vụ án và Tạ Tiểu Ngọc, vì thế đã cố ý đứng ở một góc không có người qua lại đợi cô.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc tiếp xúc riêng với "người phụ nữ xấu xa" như cô, không muốn đem lại rắc rối cho cô ấy.
"Chủ nhiệm Đinh."
Tạ Tiểu Ngọc chạy bộ qua, chủ nhiệm Đinh lớn hơn cô 10 tuổi, nhưng thực sự nhìn vào không lớn hơn cô là bao, Đinh Hồng Tuệ quả thực là người phụ nữ xinh đẹp, khí chất nhã nhặn.
Định Hồng Tuệ nói: "Chị từ chức rồi, vừa hay hôm nay gặp được em, nói với em vài câu tạm biệt."
Tạ Tiểu Ngọc cũng đoán được Đinh Hồng Tuệ sẽ đổi địa Làm việc: "Lúc nãy gặp ở bệnh viện, tại sao chị không giải thích với dì Lâm?"
Chấp nhận để cho dì Lâm mắng trước mặt bao nhiêu người mà không nói lại, Tạ Tiểu Ngọc đau lòng cho cô, rõ ràng cô luôn âm thầm bảo vệ bọn họ.
Đinh Hồng Tuệ lắc đầu: "Bà ấy cho rằng chị tố cáo nhà họ Tiết bởi vì tự bảo vệ bản thân, giải thích cũng không có ý nghĩa gì, vậy thì để cho bà ấy giải toả một lát, mấy năm nay, bà ấy sống cũng không dễ dàng hơn chị là bao."
Tạ Tiểu Ngọc khâm phục cô, người phụ nữ mạnh mẽ cứng cỏi, sau này nhất định sẽ sống thật tốt.
"Thế sau này chị định thế nào?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.
"Chị à..."
Đinh Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trời, trời đất rất rộng lớn, phản chiếu trên cửa kính hình ảnh bản thân còn trẻ như vậy, thật may mắn, tâm tính của cô chưa bị đánh vỡ.
Ngôi nhà ban đầu không thể trở về, họ cũng không mong cô trở về. Cô nói: "Chị phải trải qua cuộc sống của chính mình, đúng, tiếp sau đây, chị muốn sống vì bản thân mình, chị phải sống thật sung mãn đặc sắc, tương lai nếu như con gái cần hỗ trợ, chị còn phải có năng lực bảo vệ con bé, giúp đỡ con bé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");