Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng là nhà thì vui, nhà lại buồn, nhưng hơn phân nửa mấy gia đình sau khi trải qua mấy việc khó chịu xong, ít nhiều cũng học được cách chuẩn bị tâm lý, thầm nghĩ, ăn sớm cho xong luôn đi, tránh cho bản thân phải nghĩ đến khi nào thì lầu dưới có hương thơm của thịt truyền đến, như vậy thì mới không khó chịu.
Nói thì nói vậy thôi, bữa trưa hôm đó bọn họ ăn thế nào cũng thấy không thơm, thậm chí còn luôn có ảo giác, sao mà mùi hương kia so với trí nhớ ban đầu lại càng thơm hơn vậy?Nếu Đường Hồng Mân mà biết được, thì cô sẽ nói cho bọn họ biết đây chẳng phải ảo giác đâu!Cho dù không mua được thịt sườn, nhưng loại nước sốt của cô càng nấu lên lại càng thơm.
Thực ra, loại nước sốt cũ giống như thứ đồ trong mơ của cô vậy, nước sốt thập niên cũ có hương thơm ngào ngạt, ánh sáng thuần khiết, không cần phải nếm, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến người khác thèm ăn không ngớt rồi.
Loại nước sốt thập niên cũ này, bây giờ Đường Hồng Mân chưa thể làm được, vì loại nước đó mỗi ngày cần phải đun sôi một lần, hơn nữa còn phải thêm không ít nguyên liệu, hao tốn rất nhiều công sức để làm ra.
Bây giờ là mùa đông thì tốt hơn chút, ít nhiều cũng có thể bảo quản được, tới mùa hè, dựa vào tần suất một tháng mới được ăn thịt một hai lần, việc bảo quản chính là vấn đề.
Lúc này, Đường Hồng Mân cũng không cắt thịt lợn thành từng miếng rồi thả vào nước sốt nữa, mà cho thêm rất nhiều tiêu, thím Đường hơi sốt ruột, nhưng nhìn mùi vị kia, thực sự rất thơm.
Vì để không lãng phí một chút hương vị nào, sau khi nhìn con dâu bưng đồ ăn ra ngoài, bà vội vàng chạy vào phòng bếp, mở cửa sổ thông gió ra để hương thơm bay ra ngoài, nhất định phải cho tất cả nhà khác biết, hôm nay bọn họ được ăn thịt kho đó!!Cho dù bà không làm vậy, thì chắc nhà nào cũng ngửi thấy mùi rồi.
Chờ được ăn bữa ngon hôm nay là Hứa Học Quân có thể thoải mái mà nuốt cơm trưa xuống, hôm nay anh vẫn đi làm như thường.
Vì anh có hơi kiệm lời, cho dù đã làm trong nhà máy mười năm rồi, cũng chẳng quen được nhiều bạn bè.
Như lúc trước, cứ đến giờ là anh lại tới công xưởng làm việc, gần cuối năm, công việc của nhà máy cơ giới cũng không quá nhiều, nhưng cho dù là vậy, ngày nào anh cũng làm việc rất chăm chỉ, không có dấu hiệu của sự lười biếng.
Chiều hôm đó, vừa đi vào phân xưởng, anh đã bị mấy người làm cùng vây quanh, tranh nhau hỏi anh ta ăn cơm trưa với cái gì.
Ăn gì sao? Đương nhiên là thịt rồi.
“Đương nhiên tôi biết hôm nay anh ăn thịt, sáng hôm nay tôi có thấy anh mang thịt về đó! Anh nói đi, rốt cuộc thịt nhà anh được nướng như thế nào, mùi vị sao có thể thơm đến vậy chứ?”“Đúng đó, nhà tôi với nhà anh chỉ cách một lầu, hương thơm kia được tản ra khắp nơi luôn.
Trời rét đậm, con trai tôi mở cửa sổ nhìn về phía nhà anh mà chảy nước miếng, lúc tôi ra khỏi nhà, nó khóc đến chảy cả nước mũi luôn rồi, anh nói xem có phải anh tạo nghiệp quá rồi không?”“Mấy người nói cái gì? Thịt nhà cậu ta thực sự thơm đến vậy sao?”Nhiều người ở bên trong, cũng có vài người chưa biết, kia là một công nhân trẻ tuổi ở ký túc xá đơn, rời nhà đi tới khu nhà máy, bởi vậy nghe không hiểu gì hết, nhưng vẫn thấy hiếu kỳ.
Thịt thì khẳng định là ngon rồi, nhưng chẳng phải mỗi tháng sẽ phát phiếu thịt dựa trên đầu người sao? Có thịt thì đi mua thôi, cuối năm đồ ăn dễ mua, đây là chuyện mà ai cũng biết, sao phải thèm thuồng thịt nướng của người khác như vậy?Mấy công nhân hiểu chuyện tốt bụng giải thích qua một chút, còn miêu tả vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, tổng kết lại là: “Dù sao ngửi mùi thịt kia, tôi có cảm giác thịt ăn mấy năm nay toàn đồ vớ vẩn, quá lãng phí thịt rồi!”Thật lòng mà nói, Hứa Học Quân cũng thấy vợ mình nấu thịt rất ngon, nhưng anh ta đâu có biết vợ mình nấu như thế nào? Đối mặt với mấy câu chất vấn của công nhân ở chỗ làm như vậy, ấp a ấp úng một hồi lâu, trong lòng cũng không muốn nói là do vợ mình làm, sợ mấy người này sẽ lại chạy tới tận nhà hỏi vợ anh.
Một lúc sau, anh mới nói một câu: “Cứ hỏi mẹ tôi đi.
”.