Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thanh niên trí thức à? Thanh niên trí thức đều yếu đuối, sao Thế Thông lại muốn cưới thanh niên trí thức chứ? Cưới về nhà có thể làm việc phụ giúp cho gia đình không?” Những năm 70, tư tưởng vẫn còn có chút cũ kỹ, phần lớn phụ nữ trong thôn đều thích con dâu có khả năng sinh đẻ tốt. Bà nội Vương cũng có loại tâm lý này, bà cảm thấy thanh niên trí thức thường yếu ớt không làm nổi việc cũng thôi, thân thể quá gầy yếu, có thể sinh con cũng không sinh được con trai.
Bà Lương cũng lo lắng Lương Thế Thông cưới thanh niên trí thức về không thể làm việc, nhưng lo lắng thì lo lắng, bà nghe theo lời con trai, chuyện Lương Thế Thông đã quyết định, bà sẽ không phản đối.
Bà Lương cười nhạt nhìn về phía bà nội Vương: “Thế Thông nhìn trúng rồi. Phải làm phiền bà đến viện Tri Thanh nói chuyện làm mai mối một chút.”
“Được, vậy thừa dịp giữa trưa bà sẽ sang.” Buổi trưa là lúc người ở viện Tri Thanh đi làm trở về, khi đó qua đó mới có người.
“Được, vậy làm phiền bà, trong nhà cháu còn có việc, cháu trở về trước. Hai quả trứng này là trứng gà nhà cháu, bà cứ giữ mà ăn.” Bà Lương nói xong thì đứng lên, nhét hai quả trứng gà đựng ở trong túi vào tay bà nội Vương.
Lúc này trứng gà chính là đồ tốt, người nông thôn bình thường, mỗi nhà đều sẽ nuôi một hai con gà, chỉ là phần lớn trứng gà được đẻ ra người ta đều không nỡ ăn, đều tích góp lại bán lấy tiền.
Bà nội Vương cũng biết trứng gà là đồ tốt, bà Lương nhét trứng gà cho bà, bà cũng đứng lên theo, nhét trả trứng gà: “Trứng gà này bà không thể lấy được, cháu mang về cho hai đứa nhỏ trong nhà ăn.”
“Bà giữ lại ăn đi, chuyện của Thế Thông phải làm phiền bà rồi, cháu đi trước đây.” Bà Lương nói xong, bèn đi ra ngoài.
Tuy rằng thân thể bà Lương không tốt, nhưng bà nội Vương tuổi đã lớn, tốc độ đi lại của bà cũng không bằng bà Lương, không lâu sau bà Lương đã đi xa. Bà nội Vương chỉ có thể nhận trứng.
Sau khi bà Lương rời khỏi nhà họ Vương thì nhanh chóng đi về nhà, bà muốn nhanh chóng về nhà, làm một bộ quần áo cho Thế Thông. Thế Thông sắp kết hôn, quần áo của anh đều có mảnh vá, bà quay về xem có thể may cho anh một bộ quần áo mới hay không. Kết hôn là một chuyện lớn, không thể mặc quần áo như ngày bình thường được.
...
Dưới chân núi cuối thôn, hôm nay Qúy Thục Hiền vẫn được phân đến cuốc đất, Lương Thế thông cũng làm công việc giống như ngày hôm qua, gánh nước tưới đất.
Lúc làm việc Qúy Thục Hiền không thể cần cù chăm chỉ làm mãi được, bởi vì thân thể này của cô quá yếu, ngày hôm qua cố gắng làm một buổi đã nổi lên rất nhiều mụn nước, hôm nay lúc làm việc cô làm một hồi lại nghỉ một hồi, tay quá đau, cô bèn đặt cuốc qua một bên nghỉ ngơi một hồi rồi lại tiếp tục làm. Chỉ là cho dù vừa làm vừa nghỉ như vậy, cô vẫn rất mệt mỏi, trán đổ mồ hôi, mặt phơi nắng đến đỏ.
Có lẽ Lý Vượng vì những lời nói hôm qua của Lưu Nhị Cẩu, hôm nay lúc làm việc anh ta cách Qúy Thục Hiền một khoảng xa, không dám tới gần nói chuyện với cô, Lưu Nhị Cẩu thì ngược lại muốn tới gần chỗ Qúy Thục Hiền làm việc, chỉ là chỗ đất gã được phân cho cách khá xa với Qúy Thục Hiền, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn lén Qúy Thục Hiền.
Lúc này Qúy Thục Hiền mệt mỏi, tùy ý tìm một tảng đá nhỏ bèn ngồi xuống.
Lương Thế Thông gánh nước tưới đất, trong lúc làm việc không hề nhìn Qúy Thục Hiền. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian giữa trưa được nghỉ ngơi cũng đã đến, Lý Vượng và Lưu Nhị Cẩu khiêng cuốc lên rời đi. Qúy Thục Hiền cầm cuốc mượn được từ trong thôn đi về phía Lương Thế Thông.
“Đồng chí Lương.”
Lương Thế Thông đặt nửa thùng nước sạch đang gánh xuống đất, nhìn thấy Qúy Thục Hiền đi tới, đáp một tiếng: “Ừ, em rửa mặt không?”
Qúy Thục Hiền nhìn theo ánh mắt của Lương Thế Thông, nhìn thấy thùng nước trên mặt đất, hiểu được ý của Lương Thế Thông là hỏi cô có rửa mặt hay không, cô cười đáp: “Rửa.”