Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qúy Thục Hiền suy nghĩ một hồi, quyết định không giấu diếm chuyện buổi chiều, trực tiếp nói với Lưu Mai.
“Không phải đi với nhau, có người đến gọi em, nói cha em gửi đồ tới, bảo em đến lấy đồ. Kết quả đi đến cuối thôn thì bị người ta đánh ngất xỉu, tỉnh lại thì thấy nằm trên giường rồi.”
Cô muốn điều tra rõ ràng người đã hãm hại cô ngày hôm nay là ai, bản thân cô không biết lúc nào mới có thể tìm được người hãm hại mình, nói cho Lưu Mai biết, cũng có thể hỏi thăm Lưu Mai về người trong thôn, xem có thể tìm được người đã hãm hại cô hay không.
Lưu Mai nghe Qúy Thục Hiền nói xong, tay đang kéo lấy tay cô cũng buông lỏng đi một chút: “Ai lại xấu xa như vậy chứ? Nhốt em và thằng nhóc họ Lương kia ở cùng một phòng, đây rõ ràng là muốn làm hại thanh danh của em mà. Hơn nữa anh chàng họ Lương kia cũng không phải người tốt gì. Em cũng không thể cưới anh ta được, hoàn cảnh của anh ta không tốt. Nhưng nếu không gả, sau này em bước ra ngoài, người trong thôn khẳng định mỗi ngày đều chỉ trỏ em.”
Qúy Thục Hiền ngồi trên giường, suy ngẫm lời Lưu Mai nói.
Mặc dù người dân ở đây vẫn nói bình đẳng giới, phụ nữ có thể đứng một nửa bầu trời, nhưng giữa nam giới và nữ giới vẫn có một số khác biệt. Đối với phụ nữ ở đây mà nói danh tiết vẫn còn rất quan trọng.
Giống như lời Lưu Mai nói, cô bị bắt gặp ở chung một phòng với đàn ông, cho dù bây giờ không bị phê bình, thanh danh bị hủy hoại, ra ngoài khẳng định sẽ phải đối mặt với đủ loại tin đồn.
Bất cứ thời đại nào thì lời nói cũng đều có thể giết người, giống như họ thật sự chứng kiến vậy. Cô từng nghe người hầu bên cạnh nói, ở quê bọn họ có một cô gái ra đường bán hàng thêu tay, tay bị đàn ông chạm vào một cái, bị người trong thôn nhìn thấy.
Cô gái đó trở lại thôn, mọi người trong thôn đều biết cô ấy bị đàn ông chạm vào tay, nói thanh danh của cô gái ấy hỏng rồi, cô gái đó bị lời đồn đãi trong thôn làm tổn thương, cuối cùng thật sự không chịu nổi ánh mắt khác thường của người trong thôn, tự sát.
Lời đồn thật sự rất tổn thương tới người khác, cô cũng không phải thánh nhân, một hai người nói chuyện giỡn chơi thì cô còn có thể bỏ qua. Nhưng khi mọi người bên ngoài đều nói rằng danh tiết của cô đã bị phá hủy và tất cả đều phỉ báng cô, cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa đối với cô mà nói, danh tiết rất quan trọng, cô còn phải sinh sống ở nơi này, không thể bởi vì danh tiết mà mỗi ngày đều phải sống trong ánh nhìn dị thường của người khác.
Qúy Thục Hiền suy nghĩ, nhìn về phía Lưu Mai: “Chị Lưu, chị có thể nói một chút về đồng chí Lương cho em nghe không?”
Cách mà chị Lưu nói không phải là không thể làm được, danh tiết đã bị mất, thay vì ra ngoài bị người ta nói ra nói vào, không bằng tìm hiểu xem đồng chí Lương kia là người như thế nào, có thể gả không? Nếu như có thể gả, cô gả cho người ta cũng có thể bảo vệ danh tiết.
Lưu Mai quay đầu nhìn Qúy Thục Hiền: “Anh chàng họ Lương kia tên đầy đủ là Lương Thế Thông, hoàn cảnh gia đình nhà anh ta rất tệ, trong nhà là phú nông(*), cha anh ta là địa chủ lớn, mọi người trong thôn đều gọi anh ta là chó con nhà địa chủ. Con người Lương Thế Thông khá có bản lĩnh, chuyện gì cũng làm được. Sức lực của anh ta rất lớn, sức làm việc mạnh mẽ, cách làm việc cũng rất mạnh, trong thôn hầu như chẳng có ai dám trêu chọc anh ta.
Tuy rằng anh ta không lăn lộn nhiều, nhưng cũng không ai dám trêu chọc anh ta, mà nói đi phải nói lại thì anh ta cũng là kẻ đáng thương. Chị nói cho em nghe, vào năm chị mới đến, anh ta cũng chỉ là một cậu bé rất thành thật, chẳng qua sau đó trong nhà xảy ra một số chuyện, anh ta mới thay đổi. Trở nên giống như một con sói, bất cứ ai chọc vào anh ta, anh ta cũng có thể cắn lại.”
(*) Phú: giàu; nông: làm ruộng. Người có ruộng, nhưng chỉ tự lao động một phần, còn phải thuê mướn người cày cấy.