Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba đứa con nhà họ Hạ ở nhà họ Hoàng ăn rất ngon, sống vui vẻ, căn bản không nhớ tới người cha ăn gió nằm sương ở bên ngoài của họ.
Kiều Tĩnh An vẫn nhớ, Hạ Huân đi sắp ba tháng rồi đó.
Người chịu không nổi thầm nhắc, ngày thứ ba Hạ Huân trở về rồi.
Nhìn mặt anh dường như ốm đi nhiều, người cũng đen hơn.
Hạ Huân tới nhà họ Hoàng nhìn thấy ba đứa con trai, so với lúc anh đi, mập mạp trông thấy rồi.
Sắc mặt cũng trong trắng hồng hào, so với dáng vẻ vàng vọt thời gian trước, đẹp hơn nhiều.
Đứa thứ hai nhìn thấy cha ở cửa, kêu một tiếng thì không quan tâm nữa, nhưng cũng tốt hơn đứa thứ ba, nó nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn chăm chăm anh trai chị gái chơi cờ năm quân.
Đứa lớn thì đứng lên, “Cha, vào nhà đi, mẹ nói buổi trưa chúng con ăn bánh bao nấm hương, cha về vừa kịp lúc.
” Kiều Tĩnh An mỉm cười nhìn anh, “Đứng ngoài cửa làm gì, con trai anh gọi anh kìa.
” Lúc này cậu đang đi làm, mợ ra ngoài đi mua rau rồi, trong nhà chỉ có Kiều Tĩnh An với năm đứa nhỏ.
Hạ Huân tức giận, cho ba đứa con mỗi đứa một đập, “Cha đi lâu như vậy, các con đã không nhớ cha rồi.
” Miệng của đứa thứ ba méo mó, Hạ Huân nhìn nó một cái, “Con khóc thử xem?” Đứa thứ ba hứ một tiếng, vươn tay muốn mẹ ẵm.
Kiều Tĩnh An nói: “Kêu cha con ẵm đi, con đã ăn thành con heo mập nhỏ rồi, mẹ ẵm không nổi.
” Đứa thứ hai kéo em họ hai, em họ lớn tới, chỉ vào Hạ Huân, “Đây là cha của con, chồng của chị họ hai người.
” Em họ hai bỏ tay đứa thứ hai ra, “Hứ, chị họ của anh là của nhà chúng anh, mẹ anh nói rồi, chị họ của anh không lấy chồng.
” Mắt đứa thứ hai chuyển động, “Vậy em gả cha em cho mẹ em, như vậy nhà em đều ở nhà các chị, chị họ của chị vẫn luôn ở nhà các chị.
” Đầu của em họ cả họ Hoàng quay lại, “Vậy được!” Đứa thứ hai cười hihi, ôm vai em họ cả họ Hoàng, “Chúng ta mãi là anh em tốt.
”Kiều Tĩnh An không quan tâm đám trẻ con này, tới nhà bếp nhào bột.
Hạ Huân lần đầu gặp người nhà họ Hoàng, tay trống không thì không hay cho lắm, thời gian còn sớm, cứ dẫn năm đứa nhỏ tới chợ bách hóa mua quà gặp mặt.
Trên đường đứa thứ hai dắt tay hai đứa bé nhà họ Hoàng chạy ở phía trước, Hạ Huân ẵm đứa thứ ba đi ở phía sau, đứa lớn nói chuyện với anh.
Hạ Huân nhướng mày, “Cha bán sống bán chết ở bên ngoài, các con ở nhà sống cũng quá tốt đó.
” Đứa lớn cười, “Mẹ nấu ăn rất ngon, còn đa dạng nhiều kiểu.
”Đứa thứ ba nói thêm, “Con thích ăn sốt việt quất, mẹ không cho con ăn.
” “Mẹ nói con còn nhỏ, ăn nhiều sẽ sâu răng.
” “Hứ.
” Nó chính là muốn ăn.
Đi hơn hai mươi phút, phía trước chính là cao ốc bách hoá, Hạ Huân đặt con trai xuống đất, “tự mình đi đi.
” Đứa thứ ba không muốn đi bộ, ngồi xổm trên đất không cử động, “Mau chút, con trông mập rồi, cha ẵm con rất mệt.
” Lại nói mình mập, đứa thứ ba giận rồi, tức giận hò hét chạy về phía trước, nó không hoà hợp với cha được rồi.
Hạ Huân cười đi theo sau mông của đứa thứ ba, “Chạy chậm chút.
” Tới cao ốc bách hoá, đứa thứ hai dẫn ba đứa bé nhỏ chút, nhìn chăm chăm hộp mạch nha, hộp hoa quả, kẹo thỏ trắng trên kệ.
“Hộp hoa quả này nhìn thì không ngon bằng mẹ con làm.
”“Đúng vậy, vậy chúng ta mua kẹo thỏ trắng đi.
” “Được đó được đó.
” Hạ Huân mua hai túi kẹo thỏ trắng, hai hộp mạch nha Thiên Tân, ngoài ra còn mua hai miếng vải, một miếng màu xanh, một miếng hoa nhí, vừa đủ làm mỗi bộ quần áo cho mỗi đứa hai đứa con nít nhà họ Hoàng.
Đi tới quầy đồng hồ đeo tay, anh nghĩ ngợi, mua một chiếc đồng hồ hoa mai hiệu Thượng Hải bỏ vào trong túi.
Dẫn một đám con nít về nhà họ Hoàng, Trương Hồng đã về, Trương Hồng lần đầu gặp Hạ Huân, vừa chú ý, thì nhìn thấy dáng người cao, rất trưởng thành.
Theo tuổi tác mà nói, Trương Hồng lớn hơn anh cũng không tới nổi mười tuổi, Hạ Huân cũng không dám thất lễ chút nào, nhìn Trương Hồng như trưởng bối, đưa quà gặp mặt vừa mua tới.
Kiều Tĩnh Anh ở nhà bếp hấp bánh bao, Trương Hồng bảo Hạ Huân ngồi, hỏi thăm tình hình gì đó trong gia đình anh.
“Nhà con chỉ có một mình con, còn cha mẹ con ở Bắc Kinh, hai năm nay sức khoẻ của mẹ con không tốt lắm, vì vậy con cái thì đi theo con.
” Sợ Trương Hồng cảm thấy anh gánh vác nặng, lại nói, “Cha mẹ con đi làm ở đơn vị, cuộc sống rất tốt, lương với phụ cấp của con bây giờ mỗi tháng được hơn một trăm bốn mươi tư tệ, sau này đều cho Tĩnh An quản lý.
”Lời này bây giờ nói thì có hơi sớm rồi.
“Cái này cô không xen vào, con đi nói với Tĩnh An đi, Tĩnh An đồng ý, cô với cậu nó cũng không có ý kiến.
”.