Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn bộ dáng kháng cự trước đó của cô, Lục Thiệu Huy còn tưởng cô phải suy nghĩ khoảng năm, sáu, bảy ngày cơ, không ngờ lại nhanh như vậy: “Cô nghĩ xong rồi?”
Diệp Bảo Châu hơi gật đầu: “Đương nhiên, tôi đã làm thì sẽ gánh vác hậu quả.”
Lục Thiệu Huy còn muốn hỏi cô có phải đã buông được Tạ Gia Hòa rồi không nhưng lại cảm thấy tự tìm bẽ mặt mới cười thành tiếng: “Được, tôi sẽ tìm thời gian, tới cửa thăm hỏi chú thím.”
Lời này của anh trực tiếp đâm trúng trọng tâm, đôi mày dài của Diệp Bảo Châu cong lại: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng là hôm nay luôn đi.”
Thấy cô tươi cười rạng rỡ, Lục Thiệu Huy vô thức nhướng mày: “Gấp như vậy sao? Cô cũng phải cho tôi chuẩn bị tốt rồi hãng tới cửa chứ.”
Tối qua đã nói ra rồi, Diệp Bảo Châu cũng không thể thất hứa: “Không cần đặc biệt chuẩn bị gì, bây giờ anh đã rất tốt rồi, rất đẹp trai, rất anh tuấn.”
Lục Thiệu Huy thật sự nghĩ lần đầu tới cửa nên trịnh trọng một chút, hai người cũng phải bàn bạc cùng nhau đi mua ít đồ, nhưng thấy cô hình như cũng không để ý đến chuyện này cho lắm.
Diệp Bảo Châu bị anh nhìn chằm chằm đột nhiên có hơi chột dạ, lại lập tức nói: “Chủ yếu là tôi đã xem qua rồi, hôm nay thích hợp cưới gả, thích hợp tới cửa, là ngày lành, chọn ngày tốt làm một điềm báo tốt cũng không sai.”
Tuy bây giờ đã phá tứ cựu nhưng thật ra cá nhân mê tín vẫn không ít, tuy Lục Thiệu Huy nghi ngờ cô tại sao lại vội như vậy nhưng cũng không định hỏi tiếp nữa: “Được, vậy tối nay tan làm tôi sẽ ở cửa đợi cô?”
Nghe thấy anh đồng ý, Diệp Bảo Châu mới thở phào một hơi, vội vàng gọi anh tới thăm hỏi cũng thật sự sợ anh tạm thời không bớt ra được thời gian, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như thế.
Người đàn ông này làm việc quả nhiên sảng khoái, thêm điểm!
Diệp Bảo Châu về nhà xưởng an phận đi làm, đến tối tan làm, cô dọn gọn mặt bàn của mình sau đó chạy ra cổng nhà xưởng, lúc này, người đàn ông đã mua xong đồ tới thăm nhà và đợi cô ở đó.
Mà nghe nói con gái sắp dẫn đối tượng về, buổi chiều Hạ Thu Mai bắt đầu mua thức ăn về sắp xếp, người ngày thường cơm canh đạm bạc, không nỡ tốn thêm một xu tiền nào hôm nay lại đặc biệt mua hai cân rưỡi sườn, mua một con gà, còn mua thêm hai con cá, sau khi bận rộn làm việc một lúc cũng đến sáu giờ tối.
Những người khác nhà họ Diệp lục tục tan làm, chỗ làm của Diệp Bảo Châu cách tương đối gần cho nên bình thường trừ Hoàng Quễ Mỹ ra, cô là người đầu tiên về nhà. Hôm nay mọi người đều đã về còn cô thì chưa, trong lòng Hoàng Quế Mỹ mừng thầm, càng thêm chắc chắn Diệp Bảo Châu đang chơi xỏ bọn họ.
Cô ta giả bộ lo lắng hỏi: “Bình thường Bảo Châu về nhà rất sớm cơ mà, hôm nay đã muộn như vậy rồi, không phải lừa chúng ta thật đấy chứ?”
Diệp Phong Thu lại rút một điếu thuốc ra, châm nửa ngày mà lửa không lên, trong lòng rất buồn bực: “Nó dám!”
Diệp Bảo Thành cũng biết em gái độc thân hai mươi mốt năm, chỉ trong một đêm có thể tìm được đối tượng gì: “Chị cả, đừng gấp, hôm qua không phải Bảo Châu đã nói trước bảy giờ chắc chắn sẽ về nhà hay sao?”
Hoàng Quế Mỹ cười một tiếng: “Bây giờ đã gần sáu giờ bốn mươi rồi, chị chỉ đang lo lắng thôi.”
Hạ Thu Mai nghe thấy Hoàng Quế Mỹ nói chuyện là bực mình, trong cái nồi bên ngoài còn có canh gà đang hầm nên bà ta đi ra ngoài canh lửa.
Buổi chiều, thím Lưu cách vách nhìn thấy Hạ Thu Mai bận trước bận sau, vừa có sườn vừa có cá kho, món xào đó cứ phải gọi là thơm thôi rồi, cho nên thấy người ra ngoài bà ta không nhịn được mà cười hỏi: “Hạ Mai, hôm nay nhà các bà đón lễ gì thế? Nấu nhiều món như vậy?”
Hạ Thu Mai nở nụ cười, đang định đáp chỉ tùy tiện thêm món mà thôi, không ngờ Hoàng Quế Mỹ lại đi ra khỏi phòng bảo: “Hôm nay Bảo Châu dẫn đối tượng về nhà, nhờ phúc của cô ấy cuối cùng chúng tôi cũng được thêm món.”
Diện tích nhà mà mỗi hộ gia đình được chia trong đại tạp viện đều tương đương nhau, cho nên phần lớn người đều sắp xếp bếp nấu ở trong sân lớn, lúc này lại đang là giờ cao điểm tan làm nấu cơm, giọng cô ta lại to như thế, mấy người hàng xóm ở bên ngoài nấu cơm lập tức nhìn qua, nháo nhào hỏi Hạ Thu Mai có phải Diệp Bảo Châu thật sự tìm được đối tượng rồi không.
Chuyện vẫn chưa chắc chắn nên Hạ Thu Mai cũng không thổi phồng lên một chút nào cả, đáng tiếc Hoàng Quế Mỹ lại mọc một cái mồm, bây giờ cô ta đã nói ra rồi, Hạ Thu Mai có mất hứng cỡ nào cũng không có cách nào khác, chỉ đành cười dáp: “Là đồng nghiệp ở xưởng của Bảo Châu, chỉ nói là tới thăm, vẫn chưa biết tình hình thế nào.”