Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Võ Kiến Quốc và Trương Đại Sơn nhếch miệng, trên mặt đầy nụ cười hứng thú.
Võ Kiến Quốc không giấu được bí mật, đội trưởng kêu anh ta đừng nói với Vương Học Nông, anh ta không nói với Vương Học Nông, nhưng anh ta tìm được Lâu Tư Bạch, sau đó kể lại toàn bộ tất cả những gì Trần Hướng Đông vừa nói với anh ta, xong còn bổ sung một câu, “Nếu Tô Yên có thể trở về, kia thật sự là quá tốt, chúng ta lại có thể được ăn thịt rồi.
”Anh ta và Lâu Tư Bạch có mối quan hệ tốt, hai người đồng thời vào cùng thời kỳ, thanh niên tri thức của bọn họ này, bên ngoài nhìn thì đoàn kết, thật ra bên trong đã chia rẽ, mọi người đều chú ý lẫn nhau.
Lâu Tư Bạch làm người không tệ, Võ Kiến Quốc tự nhận bản thân không có tâm cơ, cho nên thích chơi với cậu ta, bắt đầu ở chung cũng tương đối nhẹ nhàng.
Lâu Tư Bạch nghe lời này xong, nhịn không được sửng sốt, động tác khiêng đòn gánh dừng một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường, giống như không có cái gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu khiêng đòn gánh đi về phía trước.
Võ Kiến Quốc còn ở bên cạnh nói chuyện, anh ta đè thấp giọng nói, “Cậu nói, bây giờ Tô Yên không còn quan hệ với Vương Hồng Bân, tôi có cơ hội hay không?”Nói xong xoay đầu nhìn Lâu Tư Bạch, đôi mắt sáng lấp lánh, cứ như đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp nào đó.
Lâu Tư Bạch nhíu mày lại, trên hai gò má trắng nõn có vài dấu vết bùn, vết bùn đã khô, là do văng từ bên trong cái gánh rơi xuống trên mặt anh.
Anh cũng quay đầu nhìn Võ Kiến Quốc, con mắt đen nhánh giống đá quý đen, thâm trầm, trong mắt thêm vài phần không đồng ý, giọng nói bình tĩnh, “Cô ấy không thích hợp với anh.
”Đây là lời nói trong lòng của anh, Võ Kiến Quốc là người cẩu thả, căn bản không phải là đối thủ của Tô Yên, Tô Yên yêu cầu cần người nâng niu dỗ dành, tính cách có chút yếu đuối và khéo đưa đẩy, giống với người mẹ đi bước nữa của anh, nếu bọn họ ở cùng với nhau, nhất định sẽ không lâu dài.
Lâu Tư Bạch không biết nghĩ tới gì, không nhịn được nói nhiều thêm một câu, “Tô Yên thích Vương Học Nông.
”Anh nói cho Võ Kiến Quốc nghe, cũng là nhắc nhở trong lòng mình.
Nghe đến Vương Học Nông, Võ Kiến Quốc lập tức dừng tâm tư.
Anh ta còn chưa đến mức vì một miếng ăn mà đi đoạt lấy đối tượng của người khác, tuy rằng nhìn như Tô Yên không có quan hệ với Vương Học Nông, nhưng gần đây Tô Yên lại gần Vương Học Nông, có lẽ chuyện tốt của hai người sẽ nhanh đến.
Võ Kiến Quốc lắc đầu, muốn oán giận hai câu về Vương Học Nông với Lâu Tư Bạch, thấy người đã muốn chạy về phía trước.
Người đàn ông gầy gò, bóng lưng vững vàng đi trên đồng ruộng, dù đang làm việc nhà nông, quần áo trên người vẫn ngay ngắn, chỉ có chỗ ống quần sợ bị dơ, cuốn hai vòng, lộ ra vết bẩn dính sau lưng.
Nhanh chóng đuổi theoTô Yên còn chưa kịp trở về bên trong tập thể, cuối tuần liền có chuyện xảy ra trên người cô, khiến cô bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Cũng không phải xảy ra trên người cô, mà là cô thu được lá thư cha mẹ nguyên chủ gửi đến, trên thư viết về chuyện sau này có liên quan đến cô.
Cuối tuần này, Tô Yên lại xin nghỉ, cầm theo tiền và tiền giấy đi lên thị trấn, phải đi lên thị trấn sớm, mới có thể mua được thịt tươi ngon.
Lần này Tô Yên chỉ mua thịt cùng bánh ngọt, lần này không mua nhiều thịt, có chút không nỡ chia cho người khác ăn, ngược lại mua nhiều mấy cục xương ống, đầu thịt xương có nhiều tiện lợi, có thể nấu một nồi canh lớn, bắt đầu chia cũng không đau lòng.
Ngược lại bánh ngọt cô có thể mua nhiều một chút, cái này không cần chia cho những người khác, buổi sáng trước khi bắt đầu làm việc ăn chút để lấp đầy bụng.
Tô Yên mua đồ ăn xong mới đi đến bưu điện nhìn, nhìn xem lá thư gửi lần trước đã được trả lời chưa, lần trước cô nói với cha mẹ nguyên chủ muốn sách của trường cấp ba, bây giờ chuẩn bị bớt thời gian để học, sợ đến khi thi đại học chính thức thì sẽ không còn kịp ôn tập.
Đi vào bưu điện, Tô Yên xác thật thu được tin tức từ cha mẹ nguyên chủ, nhưng không phải là sách của trường cấp ba, mà là cha mẹ gửi tin đến.
.