Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Ngọc Liên sai người cầm lên một băng ghế nhỏ, ghế gấp hoặc là cục đá, mọi người cùng ngồi ở chính cửa nhà để nói chuyện, thêm vào đó nơi này cũng mát mẻ.Cũng có người hóng hớt, nhiều chuyện muốn xem chuyện nhà người ta thì đều đứng nép ở bức tường ở cạnh sân đình, Tôn Thanh Huy cũng chờ nhóm thanh niên trí thức tới, mọi người ai ai cũng tự cầm chiếc ghế rồi ngồi hướng nơi đó mà ngồi xuống, nhưng lại khiến Trình Như Hải cùng Lưu Hồng Hoa ngột ngạt đến thở không nổi.Trình Phúc Quân nói vài câu lời dạo đầu, đơn giản là cha mẹ già rồi huynh đệ lớn muốn chia nhà, hắn nói: “Trong nhà cùng một cái sân, chính phòng có ba gian, nhị phòng phía đông hai gian, tam phòng phía tây hai gian,tứ phòng phía nam hai gian còn mang theo một gian phòng cho con gái, một gian phòng cho con trai thì có một lối cửa sau để đi vào.
Viện này hai anh em sẽ là mỗi người một nửa……”“Bí thư chi bộ, sao lại mỗi người một nửa? Sao lại không phải nam bắc chia đôi ra cho đồng đều hay sao?” Trình Như Hải lại không thể tiếp thu nổi, viện này là tổ tiên lưu lại, đều là cho người kế thừa và con trai lớn.Người lớn trong nhà đều đã chết, anh cả ở nông trường lại điên điên khùng khùng, bây giờ hắn chính là trưởng tử của nhà họ Trình, mà cả cái nhà này là được để lại cho người kế thừa, hẳn là nên chia cho chính hắn.Khương Lâm: “A, đương nhiên không thể chia đôi nam bắc như vậy.
Viện này là của nhà tôi…… Tôi cùng hai đứa con mình dùng hai trăm đồng tiền để chuộc lại.
Các ngươi đã ở đây mười năm cũng chưa đưa tiền! Chuyện nhỏ trong quá khứ liền không nói nữa, khi đó không chia nhà, các người còn không súc sinh đến như vậy……”“X con mẹ mày, mày mắng ai đấy!” Con trai lớn của Trình Như Hải là Trình Thiết Cương xông tới, hung ác mà hướng tới Khương Lâm nhe răng trợn mắt.Khương Lâm khinh miệt mà liếc mắt nhìn nó: “Tôi là thím của cậu, muốn gì thì đi mà làm với mẹ cậu ấy.”Lưu Hồng Hoa cũng không để yên, lại giương nanh múa vuốt muốn cùng xông lên đánh nhau với Khương Lâm, lại bị chủ nhiệm hội phụ nữ quát to bảo ngưng lại.Trình Như Hải cùng Lưu Hồng Hoa còn đang định dung túng cho hai đứa con của mình là con trai lớn và con gái nhỏ, để cho từng đứa gây khó dễ và nhục nhã Khương Lâm cùng Diêm Nhuận Chi, nào đâu biết rằng Khương Lâm chỉ là một thanh niên tri thức trẻ từ trong thành tới, thế mà ngược lại lời lẽ cũng thật sắc bén.Lưu Hồng Hoa tức đến nỗi mặt phồng lên như con cá nóc, cái bụng nhấp nhô lên xuống vì nghẹn lời mà khó khăn thở dốc.Trình Ngọc Liên mắng Trình Thiết Cương nói: “Mau cút ra, nếu lại để tôi nghe thấy cậu mắng người lớn, tôi sẽ cho cậu một bạt tai! Đúng là đồ con nít miệng còn hôi sữa mà đòi lên mặt, thật thiếu đòn mà.”Trình Thiết Cương oán hận mà nhìn chằm chằm hướng Khương Lâm, tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm.Khương Lâm lại giơ lên ngón tay giữa, cố tình chọc tức nó !Tuy rằng Trình Thiết Cương không hiểu cô làm vậy là có ý tứ gì, nhưng từ ánh mắt xem thường kia của Khương Lâm, liền biết đây không phải thứ gì tốt.Nó tức giận đến nỗi tự bẻ ngón tay của mình, làm chúng vang lên từng tiếng ‘rôm rốp’.Diêm Nhuận Chi lau nước mắt nói: “Năm đó thằng cả cùng trong nhà phân rõ giới hạn, ăn uống lại là ở nhà.
Sau này chính phủ cho phép chuộc cái phòng nhỏ để ở, trong nhà không có tiền, vẫn là Đông Sinh đi bên ngoài kiếm tiền suốt hai năm, so với thẳng cả thì hắn còn nhỏ hơn gần mười tuổi đâu.”Nhớ tới con trai, trái tim của bà đau như bị dao cắt.Trình Như Hải nói lúc Đông Sinh chưa trở về, bà một thân một mình khóc ròng không ít.
Năm đó cha chồng cùng cha đều bị bắn chết, anh cả chết, còn phải chịu bao kham khổ và tủi nhục, đến nỗi muốn thắt cổ nhảy sông cho xong, hiện giờ con trai cũng…May mắn là giờ bà còn có cháu nội, cháu nội chính là mạng của bà…Nếu không bà cũng thật sự không kiên trì nổi..