Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Lan Bình đã gặp qua rất nhiều người, chỉ mới gặp mặt một lần đã thích cô gái này này, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của cháu trai, cười thân thiết nói: “Con tên Linh Lung à, là hai chữ nào thế?”
“Chào bác, con tên Bạch Linh Lung, Linh trong linh tính, lung trong linh lung.”
“Linh khí ngập tràn, thông minh duyên dáng, tên của con đẹp thật đó.” Chu Lan Bình cười khen ngợi, lại hỏi: “Là cha của con đặt cho con sao?”
“Không phải, là mẹ của con đặt.”
Chu Lan Bình như suy tư gì đó, đại đa số con gái ở nông thôn đều có tên rất bình thường, mẹ của cô lại có thể đặt cho cô một cái tên có ý nghĩa như thế, xem ra mẹ của cô cũng không phải một người phụ nữ ở nông thôn bình thường.
Nghĩ đến hiện tại bà còn đang ở trong phòng phẫu thuật, bà ấy không nói thêm gì nữa, chỉ nói với cháu trai: “Tĩnh Xuyên, dì đi tìm viện trưởng Triệu, mẹ của Linh Lung đang phẫu thuật, dì sẽ bảo bệnh viện điều đồng tài nguyên và thuốc men tốt nhất, nhất định phải phẫu thuật thành công.”
“Dạ, phiền dì rồi.” Lục Tĩnh Xuyên cười cười.
Bạch Linh Lung cũng vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn bác rất nhiều, phiền bác quá rồi.”
Thấy cô có lễ phép lại biết cảm ơn, biểu hiện thông minh lại hào phóng, trong lòng Chu Lan Bình lại cộng cho cô thêm một điểm nữa, xoay người đi đến văn phòng lãnh đạo bệnh viện tìm người trước.
Chu Lan Bình đích thân đến đây nhờ giúp đỡ, lãnh đạo bệnh viện không dám do dự nửa giây, viện trưởng Triệu đích thân đến phòng phẫu thuật, nói chuyện vài câu với Bạch Linh Lung rồi lập tức vào phòng phẫu thuật kiểm tra tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-18.html.]
“Bạch Linh Lung, mày lăn ra đây cho tao.”
Viện trưởng Triệu vừa mới đi vào phòng phẫu thuật, Bạch Linh Lung còn chưa kịp nói câu nào với hai mẹ con Chu Lan Bình thì tiếng mắng mang theo lửa giận tận trời của Bạch Kiến Nhân đã từ bên ngoài vọng vào.
Bà mối chỉ ra bên ngoài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Linh Lung: “Cô Bạch à, cha của cô lại đến nữa kìa.”
Ngay khoảnh khắc của Bạch Kiến Nhân vang lên, sắc mặt Bạch Linh Lung lập tức thay đổi, lúc này mặt cô lạnh lùng như băng, lửa giận trong bụng xông thẳng lên đỉnh đầu, cô chỉ kịp nói với người đứng bên cạnh một câu: “Bác gái, xin lỗi, con đi xử lý chuyện nhà một chút, lát nữa lại cảm ơn bác sau.”
“Có cần dì giúp gì không?”
Lúc nãy Chu Lan Bình cũng chú ý đến sắc mặt của cô thay đổi, chỉ cần nhìn thoáng qua là xác định được cô gái này cũng không phải loại người mềm yếu thành thật.
“Không cần, cảm ơn bác, con có thể tự xử lý được.”
Bạch Linh Lung nói xong đã chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng để đồ, xông vào bên trong tìm một cây gậy gỗ đi ra ngoài.
Ngày hôm qua hai cha con bọn họ đã từng đứng trước cổng bệnh viện cãi nhau, hôm nay trông giống như lại phải đánh lộn, y tá nhanh chóng chạy theo gọi: “Bạch Linh Lung, đừng có đánh nhau, có chuyện gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng, nếu thật sự không thể nói chuyện được thì gọi công an đến điều giải. Mẹ của cô còn đang làm phẫu thuật đó, cô cũng không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Tôi sẽ không có chuyện gì đâu, người có chuyện là ông ta mới đúng.” Bạch Linh Lung lớn tiếng trả lời, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến lên.
Mấy người Lục Tĩnh Xuyên cũng đuổi theo, các bệnh nhân và người nhà có tính tò mò và thích nhiều chuyện cũng đuổi theo không ít, một đám người mênh m.ô.n.g đi theo phía sau cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");