Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ly hôn mà còn có thể sống chung với cha mẹ chồng hòa thuận như thế, thật sự rất hiếm thấy, Cung Linh Lung cũng có chút bội phục trí tuệ và năng lực ứng xử làm người của mẹ chồng.
“Mẹ, sau này con và anh Tĩnh cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời báo hiếu cho ông bà nội, anh Tĩnh đã nói chờ cuối năm sẽ về nhà, đến lúc đó chúng con sẽ cùng nhau đi thăm hỏi ông bà nội.”
“Được rồi, ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại của con đều đang ngóng trông hai đứa quay về đó.”
Mẹ chồng nàng dâu vừa làm việc vừa nói chuyện, Bạch Thủy Tiên cũng thỉnh thoảng mở miệng xe lời gia nhập vào cuộc trò chuyện, trong lúc nói chuyện đã bó xong hai gánh củi.
Những gia đình khác dẫn con nít theo chỉ có thể chặt một ít nhánh cây, nhà bọn họ có nhiều sức lao động lại làm việc nhanh nhẹn, thuận tay chặt một ít cành cây thô to cho các gia đình, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên còn khiêng về nhà giúp bọn họ.
Mấy người Tưởng Á Bình đều rất hiểu cách đối nhân xử thế, Lục Tĩnh Xuyên đốn củi giúp bọn họ cũng rất vất vả, bọn họ cũng nhanh chóng lần lượt mang quà tặng đến.
Có người đưa củ cải trắng, cũng có người tặng đậu phộng đậu nành, còn có hai chị dâu tặng đậu hũ và củ sen.
Có thức ăn do mọi người tặng, cộng thêm thức ăn thừa ngày hôm qua, lại đối phó được một bữa trưa đơn giản.
Cơm nước xong, Lục Tĩnh Xuyên chủ động đề nghị đi thành phố dạo chơi, cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đình, mọi người lập tức thay quần áo, đi chuyến xe công cộng buổi chiều đến thành phố.
Bình thường ba mẹ con Chu Lan Cầm cũng không thường xuyên chụp ảnh, hai mẹ con Bạch Thủy Tiên cũng chưa chụp hình bao giờ, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, đến tiệm chụp ảnh lập tức nhờ thợ chụp ảnh chụp trước một tấm hình tập thể, sau đó mời thợ chụp ảnh đi ra ngoài chụp ảnh ngoài trời, đến các danh lam thắng cảnh cổ xưa nổi tiếng và công viên đường phố chụp ảnh.
Cung Linh Lung là một người có linh hồn của người tương lai, rất không hài lòng với kỹ thuật chụp ảnh của thợ chụp hình, chụp mấy tấm xong, cô mượn máy chụp ảnh của anh ấy, đích thân ra trận chụp hình cho người nhà.
Thấy cô rất biết cách tìm góc độ để chụp hình, còn rất biết cách hướng dẫn người ta tạo dáng, trong mắt Lục Tĩnh Xuyên tràn ngập ý cười: “Mẹ, mẹ có phiếu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-199.html.]
“Mẹ không có, chờ mẹ về rồi đi tìm người khác đổi.”
Con dâu thích chụp hình, còn rất am hiểu chụp ảnh, Chu Lan Cầm đã tính toán về kinh đô sẽ mua một cái máy ảnh rồi gửi về cho cô.
Cả gia đình phối hợp chụp ảnh, thợ chụp ảnh đứng bên cạnh cũng tranh thủ cơ hội học tập kỹ năng với Cung Linh Lung, những kỹ xảo cô dạy rất dễ hiểu dễ học, ảnh chụp được đúng là rất đẹp, coi cô giống như thầy của mình.
Thời buổi này chụp ảnh rửa ảnh đều rất đắt, bọn họ chụp hai mươi tấm rồi không chụp nữa, hẹn giờ lấy ảnh với thợ chụp hình rồi, lại cùng nhau đi dạo phố.
Vừa mới đi đến cửa hàng quốc doanh lớn nhất thành phố Hán, Bạch Thủy Tiên nhắc đến chuyện chính sự: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa đi mua cuốc và một ít hạt giống rau dưa, mẹ và chị sui ở bên này xem trước.”
“Dạ được.”
Hai bà sui đều rất hợp ý nhau, cùng nhau chọn lựa một ít quả khô và điểm tâm đặc sản của thành phố Hán, còn chọn một chút vật dụng linh tinh cần thiết cho gia đình.
Lục Tĩnh Dương không đi dạo chung với bọn họ, cũng không biết cậu đào đâu ra một tờ báo cũ, dựa vào tường đứng bên ngoài đọc báo một mình, chờ bọn họ mua đồ xong rồi mới lại đi ra ngoài: “Mẹ, mẹ chọn đồ xong hết rồi sao?”
“Đồ đạc trong nhà đều đã đầy đủ hết rồi, đồ ăn cũng có, chỉ tùy ý mua một chút điểm tâm mà thôi.”
Chu Lan Cầm xách theo mấy thứ trong tay, xoay người hỏi con trai và con dâu: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa còn muốn mua cái gì nữa không?”
“Mẹ, không muốn mua gì nữa.” Cung Linh Lung lắc đầu.
“Nếu không muốn mua gì nữa thì chúng ta đi bộ về chỗ chờ xe về nhà thôi.” Chu Lan Cầm nói.
“Dạ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");