Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cô Bạch à, sao cô còn ngẩn người nữa? Mau lên.”
Phụ nữ ở bên cạnh không nhịn được lại đẩy nhẹ cô, nhíu chặt mày, vẻ mặt phức tạp khó xử: “Đừng có nói là cô đổi ý không muốn đi nữa đó nha? Cô không đi thì biết tìm đâu ra tiền phẫu thuật cho mẹ cô đây hả? Hôm nay mẹ cô nhất định phải đưa vào phòng giải phẫu, hôm qua bác sĩ đã nói rồi, nếu cô lại tiếp tục kéo dài thì mẹ cô sẽ mất mạng đó.”
Lời của bà ta chui vào trong lỗ tai, có lẽ là bị ý thức còn sót lại của nguyên thân ảnh hưởng, Bạch Linh Lung xoay người bò dậy: “Thím, tôi biết rồi, tôi đi ngay.”
“Vậy mới đúng chứ, cô đi nhanh đi.”
Phụ nữ trung niên hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, uốn éo cái m.ô.n.g mập đi ra ngoài, còn bổ sung một câu: “Tôi chờ tin tức tốt của cô.”
Lúc này Bạch Linh Lung cũng đã tiêu hóa xong toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cô trùng tên trùng họ với nguyên chủ, năm nay mười tám tuổi.
Hiện tại đang là thập niên bảy mươi ở thời không song song, niên đại bần cùng còn chưa thể giải quyết được vấn đề ấm no, vừa ăn tết xong không lâu, đầu năm 1976, nhà bọn họ ở đại đội Ngưu Giác Loan ở huyện Dương, thuộc một huyện thành hẻo lánh ở vùng nam trung bộ.
Tình hình trong nhà cũng có tình tiết khá giống với các tiểu thuyết trên mạng, cả gia đình toàn là bà con cực phẩm, có một thằng cha rác rưởi mà cô cũng không muốn nhắc đến.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì hiện tại thằng cha cặn bã đã ngoại tình với phụ nữ trong thành phố, chê hai mẹ con bọn họ là gánh nặng trói buộc, buộc mẹ của cô phải ly hôn, ông bà nội và các cô dì chú bác họ hàng cực phẩm cực bã kia cùng bắt tay nhau bức bách hai mẹ con bọn họ, hai mẹ con xung đột với mấy người kia, kết quả mẹ của nguyên chủ bị bà già nhà họ Bạch cầm gậy gõ một phát vào đầu, bị thương nặng hôn mê.
Nguyên chủ vốn dĩ đã rất nóng tính, từ nhỏ đã hung dữ giống như một con nhím, thấy bọn họ đánh mẹ mình bị thương, lập tức xách d.a.o lên liều mạng với bọn họ, cuối cùng bởi vì quá tức giận, tự làm bản thân giận đến mức ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-2.html.]
Hai mẹ con cùng nhau hôn mê, lãnh đạo công xã vội vàng đưa bọn họ đến bệnh viện huyện, nhưng bệnh viện huyện nói bọn họ bị thương quá nặng, có nguy hiểm đến tính mạng, vội vàng chuyển bọn họ đến bệnh viện thành phố.
Nguyên chủ vốn đã vượt qua nguy hiểm rồi, nhưng bác sĩ nói mẹ của cô phải phẫu thuật tốn hai trăm đồng, cô chỉ có thể đi tìm tên cha cặn bã kia đến đóng tiền, nhưng tên khốn nạn kia kiên quyết không đưa tiền, hai cha con lại cãi nhau ở bệnh viện một trận.
Người phụ nữ trung niên đến tìm cô lúc nãy chính là người nhà của bệnh nhân ở phòng bệnh kế bên, bà ta là bà mối, thấy Bạch Linh Lung xinh đẹp, học cấp ba có văn hóa, lại có nhu cầu cần tiền gấp cho nên chủ động đến tìm cô, nói là sẽ giới thiệu cho cô một đối tượng thích hợp, chỉ cần đôi bên vừa ý nhau, tiền lễ hỏi mà nhà trai đưa ra sẽ đủ để đóng tiền phẫu thuật.
Nguyên chủ rơi vào đường cùng, lúc đó lập tức đồng ý ngay.
Bởi vì hành vi của tên cha cặn bã và cả nhà họ Bạch làm nguyên chủ quá tức giận, hận ý oán giận tràn ngập trong lòng ngực, cảm xúc quá kích động, đêm khuya trằn trọc không thể ngủ được, lại một lần nữa tự làm bản thân tức chết.
Cũng làm cho con quỷ c.h.ế.t oan là cô nhặt được một cơ thể tốt như thế này.
Nhìn thoáng qua mẹ của nguyên chủ đang bị thương nặng hôn mê ở giường bệnh bên cạnh, chấp nhận sự thật rằng cô đã chiếm cứ cơ thể của người khác, nhỏ giọng nỉ non: “Bạch Linh Lung, tôi sẽ thay cô tiếp tục sống thật tốt, sẽ chăm sóc tốt cho mẹ của cô, những người mà cô hận, tôi sẽ xử lý bọn họ cho cô, sẽ không cho bọn họ được sống yên.”
Còn chuyện đi xem mắt này, thật ra trong lòng nguyên chủ cũng không muốn, nhưng cô không còn cách nào khác mới đành phải chọn con đường này.
Bạch Linh Lung sờ hai đồng ba hào trong túi, bất đắc dĩ thở dài, bảo cô tự bán mình để đối lấy lễ hỏi, cô cũng không làm được, dự tính đi ứng phó với đối tượng xem mắt kia trước, sau đó lại đi tìm tên khốn kia đòi tiền sau.
Nguyên chủ không đòi được tiền, không có nghĩa là cô cũng không đòi được.
Cô tùy ý sửa soạn lại quần áo, đang định đi ra ngoài thì bà mối lại đi vào, bla bla một tràng dài như nổ pháo: “Cô Bạch à, mau đi đi, đồng chí nam đã đến tiệm cơm quốc doanh rồi, họ Lộ, mặc áo đen quần đen, khoảng hai mươi tuổi, cực kỳ đẹp trai, cao một mét tám, cường tráng khôi ngô, là đồng chí nam đẹp trai ngàn dặm mới có một...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");