Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Linh Lung nghe được tin tức này, lập tức bị ảnh hậu nhập, kỹ thuật biểu diễn tăng lên xoành xoạch, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Bị người ta ăn cướp ngay trước cửa khu dân cư à?”
“Đúng vậy, ông ta vừa mới báo công an, hiện tại người trong đồn công an đang điều tra.”
Trong lúc nói chuyện Tống Thao còn chú ý đến biểu cảm của cô, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
Kiếp trước Bạch Linh Lung đã lăn lê bò lết trong giới thương trường rất nhiều năm, tiếp xúc với loại người toàn là âm mưu toan tính, đã luyện khả năng quản lý biểu tình đến thành thạo, cho dù là người khôn khéo hơn nữa cũng rất khó có thể thông qua vẻ mặt của cô để đoán ra được cái gì.
“Bạch Linh Lung, chuyện này có liên quan gì đến cô không?” Tống Thao hỏi thẳng.
“Tôi cũng ước gì có liên quan đến tôi đó.”
Thái độ của Bạch Linh Lung rất bình thản, bĩu môi nói: “Nếu tôi mà biết được địa chỉ của nhà ông ta từ trước thì tôi chắc chắn đã đi đến đó đánh ông ta từ lâu rồi, đánh xong lại đi lấy lại số tiền nên thuộc về hai mẹ con của tôi.”
Nói đến đây, gương mặt dịu dàng phóng khoáng của cô lộ ra một nụ cười gian xảo, cười trông rất gian: “Hừ, lúc trước tôi chỉ đoán là ông ta làm loạn bên ngoài mà thôi, hiện tại đã xác định, ông ta đừng hòng quăng hai mẹ con tôi một cách dễ dàng. Cái đôi nam cặn bã nữ đê tiện này muốn quang minh chính đại kết hôn sống chung với nhau thì nhất định phải trả giá đắt, tôi mà không lột một lớp da của bọn họ, không làm thanh danh của bọn họ trở nên hôi thối thì tôi không tên là Bạch Linh Lung nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-39.html.]
Thấy cô đã có kế hoạch rồi, sẽ không tha cho Bạch Kiến Nhân một cách dễ dàng Tống Kim Nghiêu đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Bạch Linh Lung, sau lưng bọn họ chính là phó hội trưởng ủy ban cách mạng đó.”
Bạch Linh Lung hiểu ý của ông ấy, nói thẳng ra là nhà mẹ đẻ của mụ đê tiện kia có thể lực lớn, làm lớn chuyện có khả năng sẽ trêu chọc phiền phức cho hai mẹ con bọn họ.
Cô cũng không hề sợ hãi hay lùi bước vì chuyện này, cong môi lên nói: “Bác trai, con chỉ xử lý chuyện nhà, chỉ là đại nghĩa diệt thân xử lý một thằng cha cặn bã xấu xa không trung thành với hôn nhân mà thôi.”
“Hành vi của con hợp pháp lại hợp lý, không vi phạm bất cứ điều khoản pháp luật nào, ngược lại còn rửa sạch cặn bã sâu mọt trong đội ngũ giúp quốc gia, giúp quốc gia chỉnh đốn tác phong sinh hoạt, tôi tin chắc rằng các cán bộ và quần chúng nhân dân đều sẽ ủng hộ con.”
“Còn chuyện một vài người nào đó, bọn họ muốn bảo vệ mặt mũi và tôn nghiêm của mình thì cũng không nên đến kiếm chuyện với con, mà là nên đi dạy dỗ đám con cháu làm bọn họ mất mặt trong nhà kia kìa.”
Tống Kim Nghiêu nghe thế cười cười, nụ cười rất có thâm ý: “Con thông minh đấy, mẹ của con có thể dạy dỗ làm con thông minh như thế chắc cũng không kém cạnh gì, Bạch Kiến Nhân đúng là tham cái nhỏ mất cái lớn.”
“Bác trai nói như thế là không đúng rồi, ông ta vốn dĩ là đậu nành mọc từ trong đất trồng mè, là thứ tạp chủng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xứng với một cái hạt mè thôi.” Bạch Linh Lung không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với tên cặn bã kia.
Những người khác đều cười, còn là bật cười thành tiếng.
Tống Kim Nghiêu cười liếc nhìn cô, cô gái trẻ này nói chuyện thú vị thật, nếu Bạch Kiến Nhân ở nơi này nghe được, có lẽ sẽ tức đến hộc m.á.u mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");