Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn theo hai người bọn họ rời đi, Bạch Linh Lung chạy về phòng bệnh, chào hỏi vài câu đơn giản với y tá, nhanh chóng lấy nước rửa mặt, sau đó khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó ẩn thân chuồn êm đi ra ngoài.
Chờ cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu dân cư của nhà máy máy móc, đồ đê tiện cặn bã chó c.h.ế.t kia vừa mới mặc quần áo xong đi ra ngoài, cúi đầu vừa đi vừa rên rỉ, bị bác gái chính trực của tổ dân phố dẫn đi đăng ký sự việc.
Lúc này vẫn còn khá sớm, đại đa số mọi người đều chưa lên giường đi ngủ, bên này lại ồn ào huyên náo, khu dân cư ở kế bên cũng có người chạy đến hóng chuyện, cho nên chuyện hai tên chó đẻ đê tiện này tằng tịu dang díu với nhau cũng nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài.
Đương nhiên cũng truyền đến tai của người nhà họ Tần.
Người nhà họ Tần nhận được tin tức nhanh chóng chạy đến, cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của Tần Mộng Lan đều chạy đến, khi xác nhận hai người bọn họ thật sự gian díu tằng tịu với nhau, còn người bắt gian tận giường xách ra bên ngoài đánh mông, gương mặt của Tần Đức Xuân đen như đáy nồi, lập tức thưởng cho hai người một bàn tay ngay tại chỗ.
Chuyện này ồn ào huyên náo lâu như thế, lan truyền ồn ào huyên náo khắp nơi, cũng không phải chỉ tát một cái là có thể xong việc.
Nhà họ Tần cũng biết nếu việc này không xử lý tốt thì hai người bọn họ sẽ tránh không được đeo thẻ bài bị phê đấu, tất cả người nhà họ Tần cũng đều sẽ không dám ngẩng đầu theo, công việc còn sẽ bị ảnh hưởng, cuối cùng Tần Đức Xuân ra mặt tạm thời đè chuyện này xuống, giận dữ xách hai người bọn họ về nhà họ Tần trước.
Bạch Linh Lung ở bên cạnh xem từ đầu đến cuối, thấy Bạch Kiến Nhân ở trước mặt Tần Đức Xuân ngoan ngoãn như một con chim cút, cười nhạo, sau đó cũng đi theo bọn họ về nhà họ Tần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-47.html.]
“Bốp!”
Vừa vào đến nhà, Tần Đức Xuân lại trở tay thưởng cho Tần Mộng Lan một cái tát vang rờn nữa.
Ngay sau đó ông ta nổi điên rít gào: “Tần Mộng Lan, sao tao lại đẻ ra một thứ không biết xấu hổ như mày hả, hôm nay hai đứa mày làm ra loại chuyện dơ bẩn xấu xa này, lại còn bị người ta bắt được lôi ra đánh, mày bảo tao với hai đứa con mày sống thế nào đây hả?”
“Lão Tần, Mộng Lan bị đánh thảm như thế, nó đã đủ...”
Triệu Ngọc Thục đau lòng con gái, vừa mở miệng đã năn nỉ thay cho bà ta, lại bị Tần Đức Xuân nổi giận ngắt ngang: “Bà câm miệng lại cho tôi! Cái thứ khốn nạn này không biết xấu hổ, đều là do bà nuông chiều nó đó, bà mà nói đỡ cho nó thêm một câu nữa thì hai mẹ con mấy người lập tức lăn ra ngoài hết cho tôi.”
Triệu Ngọc Thục bị ông ta chỉ thẳng vào mũi mắng chửi ngay trước mặt con cháu như thế, tức giận đến mức mặt đỏ ngầu, muốn cãi cọ phản bác vài câu, con dâu nhà họ Tần vội vàng túm chặt bà ta lại, ghé sát lỗ tai bà ta nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cha đang nổi giận, bây giờ mẹ nói thêm cái gì cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.”
Triệu Ngọc Thục cũng biết tính cách chồng của mình, ngậm miệng lại, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt bầm đen bầm tím giống như đầu heo của Tần Mộng Lan thì vô cùng đau lòng.
Lúc trước Bạch Linh Lung đánh Tần Mộng Lan chẳng nương tay chút nào, không chỉ tàn nhẫn đánh m.ô.n.g bà ta mà còn đánh sưng gương mặt còn coi như khá xinh đẹp được bà ta tỉ mỉ bảo dưỡng, miệng cũng bị đập cho một phát, hiện tại môi sưng vù giống như lạp xưởng, khóe môi còn rướm máu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");