Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này không ai thèm thịt nạc, đều muốn chỗ nhiều mỡ cơ, không nói đến chuyện ăn đã ghiền mà còn có thể ép thành dầu dùng để xào rau.
"Tự biết đủ đi, ngày này sang năm chưa chắc đã có phần đâu." Anh hai Triệu ngồi ở trên giường lò nói: "Làm nhiều thức ăn một tí, năm mới năm me cũng có thể bao gói bánh chẻo mà ăn."
Chị hai cất thịt trên giường lò xong thì tới hỏi: "Đã quyết định làm một mình rồi, có biết một nhân khẩu được phân bao nhiêu đất không?"
Anh hai Triệu biết vợ có ý gì, trong nhà nhiều con cái, nếu như phân ít đất thì sẽ không đủ ăn uống.
"Nghe nói một miệng cũng phải được tám chín mẫu đất đấy." Anh hai suy nghĩ một chút rồi nói.
"Tám chín mẫu đất à, thế còn tạm được." Chị hai tính: "Nhà ta năm nhân khẩu, cho dù như tám mẫu đất thì có bốn mươi mẫu đấy! Nói như vậy, vẫn là nhân khẩu đông thì có lời. "
"Đúng vậy, nhân khẩu ít thì chịu thiệt." Anh hai nghĩ tới em trai thứ sáu: "May mắn thằng sáu có con rồi, bằng không cũng chỉ có thể dựa vào phần của hai người."
"Đứa bé kia chưa ra đời vẫn được tính à?" Giọng chị hai mang theo vẻ bất mãn.
"Sao em lại nói lời này? Có con rồi, vậy thì phải coi là một nhân khẩu chứ, dựa vào đâu mà không cho người ta đất." Anh hai nói.
Chị hai nói: "Vậy cũng hợp lý. Đúng rồi, nương rẫy với ruộng nước không giống nhau đâu, anh phải nhìn kỹ vào đấy, đừng để đến lúc đó họ bắt nạt chúng ta thành thật mà chia cho toàn là nương rẫy."
Nương rẫy toàn dựa vào ông trời ban cho, có gió mưa mới có thể được thu hoạch. Ruộng nước mà gặp phải hạn hán thì vẫn có thể tưới nước, con người khống chế được hơn nên tự nhiên tất cả mọi người đều muốn có ruộng nước rồi.
"Việc này không cần em quan tâm, chẳng ai ngốc hết đâu." Việc phân đất muốn tới mùa xuân năm sau, bây giờ nói chuyện ấy còn sớm. Anh hai chuyển đề tài câu chuyện: "Bây giờ thằng sáu đi giết lợn rồi, lúc anh chia thịt có hé cửa liếc nhìn, thằng sáu ngồi trước mặt bí thư uống rượu cùng bí thư đấy."
Chị hai đợi một lát, không thấy nói tiếp mới lên tiếng: "Sao, uống rượu với bí thư không tốt à?"
"Uống rượu với bí thư đương nhiên là được, chỉ là, bọn họ hỏi thẳng sáu kiếm bao nhiêu tiền." Anh hai thở dài.
Chị hai nói: "Chú ấy không nói làm bí thư mất hứng à?"
"Không phải. Thằng sáu nói bây giờ đang tiêu tiền của ngày mai, kiếm tiền của ngày kia." Anh hai nói.
"Câu này có ý gì?" Chị hai còn chưa nhận ra.
"Câu này có ý gì nữa, không phải là mắc nợ à? Cái xe kia còn chưa lấy lại vốn, giờ lại tuyết rơi, không thể đánh xe. Em nói xem, đây không phải là làm loạn sao?" Anh hai lo lắng: "Cái thằng sáu này ấy à, em nói xem cứ lăn qua lăn lại làm gì chứ, sống qua ngày không được sao? Em xem đi, kéo nợ nhiều như vậy có thể trả được không?"
Chị hai không biết tại sao lại thấy hài lòng, nhưng chị ta lập tức lại khắc chế loại cảm giác này mà an ủi: "Đầu óc chú ấy nhạy bén lắm, không đến mức giống như anh nghĩ đâu. Vả lại, đó không phải là xe mà ông anh vợ thứ ba của chú ấy mua à? Cho dù có lỗ thì anh vợ chú ấy còn có thể tới cửa ép trả nợ sao? Đến lúc đó thì từ từ trả thôi, hai người đều còn trẻ, sang năm lại làm một mình, nếu mà trồng trọt mấy năm cho tốt với tiết kiệm một tí thì không sao rồi."
Chị hai dừng một chút lại nói: "Thực ra nếu như phải đền cũng là chuyện tốt, chú ấy vẫn còn suy nghĩ hão huyền, đền rồi thì mới biết nên sống ngoan ngoãn."
Anh hai Triệu gật đầu, cảm thấy chị hai nói rất có lý: "Em nói cũng phải, đây cũng là một bài học, nó cũng có thể kiềm chế lại."
Chị hai phụ họa, trong lòng suy nghĩ, mình đã nói rồi mà, tiền đó dễ kiếm như vậy ư, còn tiêu tiền của ngày mai, kiếm tiền của ngày kia, nói gì vậy chứ. Chị ta không nín được cười.
Lúc này anh ba cũng đang oán trách thịt heo được chia: "Không phải nói năm nay lợn rất phát triển sao? Chia cho có ít như thế, còn đầy lợn như vậy mà không giết, chờ để đẻ con à?"
"Những năm trước chưa từng nhiều như vậy." Chị ba xách thịt: "Cũng có năm sáu lạng đấy, Tết gói bánh chẻo ăn đi.”
"Mẹ, bây giờ chúng ta ăn một ít đi." Mã Đản thèm không chịu được: "Hôm nay chúng ta còn phải xay đậu nữa đấy!"
Tuyết rơi không có cách nào bán đậu phụ, nhưng anh ba vẫn không nhàn rỗi, vẫn dẫn bọn nhỏ xay đậu làm đậu phụ như thường lệ, sau đó đặt ở trong sân để đông lạnh, chuẩn bị đến lúc bán đậu phụ đông. Mùi vị của đậu phụ đông cũng không tệ, chủ yếu là do đậu phụ không đông thì không giữ được.
Nhị Nha cũng không nhịn được nói: "Ngày hôm nay giết lợn trẻ con đều vào trong đội rồi, bọn họ nhất định được ăn thịt, còn ăn lòng nữa, chúng ta đều không được ăn."
Chị ba nói theo: "Đúng thế, em đã bảo gọi bọn nó đi mà anh cứ khăng khăng để chúng nó ở nhà xay đậu!"
Anh ba cũng hơi hối hận, trong đội có thịt ăn chùa thì ngu sao mà không ăn. Lúc đó anh ta nghĩ thế nào vậy, sao không để bọn trẻ đi ăn nhiều một chút? Ôi, tính toán sai rồi.
"Vậy thì càng không thể ăn, chút thịt ấy còn giữ đến Tết làm bánh chẻo đấy. Các con cố gắng xay đậu, đợi bán được đậu phụ đi thì sẽ cho các con hơn mười cân thịt, để các con ăn no nê!" Anh ba bảo đảm với bọn nhỏ.
Kết quả bọn trẻ đều quay đầu, Mã Đản nói: "Cha đã nói lời này bao nhiêu lần rồi!"
"Đúng thế, chả lần nào mua cả, ai mà thèm tin!" Nhị Nha nói.
"Thằng nhóc con, làm phản rồi!" Anh ba không thèm để ý chút nào, mắng: "Cha không mua thịt không phải là vì chúng mày à? Gom tiền tiêu cho chúng mày cả đấy! Chỉ có biết ăn thôi, ăn hết rồi, đến lúc đó có mà ăn không khí nhé!"
Hai đứa bé không nói năng gì nữa, chúng vĩnh viễn không nói lại được cha chúng cho nên đều đưa ánh mắt nhìn về phía mẹ.
Chị ba thương con bèn nói: "Mẹ làm ít mỳ kiều mạch, thái ít thịt cho các con làm nước sốt ăn, còn dư lại chúng ta làm bánh chẻo đón Tết."
Bọn nhỏ đều nhảy dựng lên: "Mẹ thật tốt!"
Anh ba làm như thể cắt thịt của mình: "Đồ đàn bà phá gia, khó khăn lắm mới được chia chút thịt mà cô lại ăn mất!"
Chị ba lười cãi cọ với anh ta, bèn cầm thịt đi cắt một miếng, sau đó thái hạt lựu, lại thái ngọn dưa chua, trộn với đậu phụ làm nước sốt rồi.
"Sao cô còn thái cả đậu phụ, đó đều là tiền đấy!" Anh ba đau khổ không có cách nào khác.
Chị ba không quen nhìn bộ dạng ấy: "Ăn cái này cũng tiếc ăn cái kia cũng tiếc, anh có bản lĩnh bóp cổ à mà cái gì cũng tiết kiệm!"
"Ăn không khí cũng được, bây giờ bên ngoài toàn là gió tây bắc đấy!" Mã Đản hát đệm.
"Không cần tương lai ăn không khí, bây giờ ăn là được." Nhị Nha cũng nói.
Anh ba tức giận trợn mắt. Anh ta chính là người đứng đầu một nhà, còn là sức lao động chủ yếu trong nhà, kiếm tiền nuôi gia đình đấy. Thế mà chẳng có ai hướng về anh ta cả!
Chị ba cười nói: "Trẻ con nói rất đúng, đợi lát nữa chúng tôi ăn thì anh cứ ở bên ngoài ăn không khí, như vậy còn có thể tiết kiệm cơm nữa đấy!"
Anh ba đương nhiên không thể đi ăn không khí, hơn nữa lúc ăn cơm còn liên tiếp ăn ba bát mỳ kiều mạch lớn, đổ đầy nước sốt lên, ăn đến mức khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, thoả mãn kinh khủng!
Chị tư cắt thịt được chia cho anh tư, miệng oán trách: "Nhỏ như vậy, sao đủ cho con chúng ta ăn chứ?"
"Ăn tạm đi thôi, có ít đấy đã là không tệ rồi." Anh tư nói.
Chị tư trông ít thịt ấy, chia hơn phân nửa đặt ở trong hũ, còn dư lại một ít thì cắt thành sợi mảnh, lại thái hai ngọn dưa chua, xào một đĩa đồ ăn, cơm là hạt cơm tẻ cao lương.
"Thế đồ ăn giết lợn đâu, năm ngoái còn có thức ăn giết lợn cơ mà, sao năm nay không có?" Chị tư bất mãn nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");