Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
  3. Chương 110: Cung phụng thần tiên
Trước /397 Sau

Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 110: Cung phụng thần tiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng hâm lấy bánh chẻo trừ tịch một chút, ăn xong rồi, mấy Đản với mấy Nha bỏ chạy đi ra ngoài tụ tập cùng với mấy đứa trẻ khác, hò nhau đi chúc tết, anh hai mang theo mấy anh em đi vào thôn chúc tết những trưởng bối và người thân, chị dâu hai chị dâu ba cũng đi thăm nhà chúc tết, chỉ có chị tư và Diệp Sở Sở có thai trong người, ở nhà đợi, bên ngoài đường trơn, lỡ may trượt chân ngã cũng không phải là chuyện đùa giỡn.

Mùng một ngày chúc tết cũng đã trôi qua, buổi tối tiếp theo đốt pháo dây, sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút.

Năm mới đúng là làm người ta thêm mệt!

Ngày thứ hai là các cô gái về nhà mẹ đẻ chúc tết, mẹ Diệp không gọi Diệp Sở Sở trở về, chờ thai ổn rồi nói sau, Diệp Sở Sở vì đứa nhỏ nên cũng không kiên trì, tới gần giữa trưa, chị cả Triệu và chị năm đến chúc tết cha mẹ, anh rể năm lái xe, thật ra cũng tiện.

"Cha mẹ chúc mừng năm mới!"

"Cha mẹ năm mới vui vẻ!"

"Ông ngoại bà ngoại năm mới vui vẻ!"

Đám con gái, con rể, cháu ngoại đều nhao nhao chúc tết, cha Triệu mẹ Triệu liên tục nói: "Mọi người năm mới vui vẻ, mau, vào nhà, bên ngoài lạnh!"

Mọi người vào phòng, đám anh hai với chị dâu hai cũng mang theo đứa nhỏ lại đây, lại là một đợt chúc mừng tiếp.

Bọn nhỏ ở trong phòng không ngồi yên được, bỏ chạy đến trong viện chơi tuyết.

"Có lạnh không?" Mẹ Triệu bưng lên mấy bát nước đường cho mọi người.

"Con với mấy đứa nhỏ cùng ngồi trên xe, không lạnh." Chị năm nói: "Nhà chị cả hẳn là lạnh."

Xe mà anh rể năm lái chính là xe vận tải, trong xe có hai người lớn, lại ôm mấy đứa nhỏ.

Chị cả nói: "Không lạnh, trên xe có rèm cửa bằng bông, mặc cũng nhiều."

Anh rể cả cười nói: "Mấu chốt là nhanh, còn không có cảm thấy lạnh thì đã đến đây rồi, này có cái xe đúng là tiện."

"Tiện thì thật là tiện, nhưng lại phí tiền." Anh rể năm nói: "Nếu không làm nghề này, thì em cũng sẽ không mua mấy thứ đồ này đâu, một năm tốn bao nhiêu tiền."

"Đúng rồi, tiền bảo dưỡng xe cũng không ít." Anh rể cả nói xong liền nhìn về phía Triệu Văn Thao: "Văn thao, xe kia của cậu thế nào, có tốn tiền không?"

Triệu Văn Thao cười nói: "Tốn hay không tốn em cũng không biết, dù sao không phải em bảo dưỡng."

Anh rể năm tại nơi ha ha nở nụ cười: "Thằng nhóc này lại chiếm lợi nhà vợ à, vợ cậu có vui nổi không thế?"

Ở nơi như nông thôn này, anh rể với em vợ vẫn có thể thoải mái đùa giỡn với nhau, vì vậy hai người không hề cố kỵ.

Diệp Sở Sở cười nói: "Nếu anh rể năm có bằng lòng giúp đỡ, em đây sẽ không có chuyện không vui."

Anh rể cả cười nói: "Anh rể năm em giàu nứt đố đổ vách, này chắc chắn có thể giúp đỡ!"

"Anh cả so ra cũng không kém đâu." Anh rể năm nói.

"Sao tôi có thể so sánh được với cậu, nhà tôi có tận bốn đứa trẻ, trọng trách nặng lắm." Anh rể cả lắc lắc đầu.

"Anh cả, anh đây là được tiện nghi khoe mẽ, nhiều trẻ con thì không tốt à, chúng ta cố gắng làm ăn để làm gì chứ, cũng chỉ là vì con cái thôi!" Anh ba Triệu đến thêm một câu.

Anh hai cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta cố gắng kiếm sống vì cái gì, ngoại trừ con ra thì không vì gì cả. "

Anh tư cũng tràn đầy cảm xúc nói: "Hai đứa con trai đó, anh cả đây là người có phúc mà không biết hưởng."

Triệu Văn Thao cười nói: "Anh cả đây là không muốn thừa nhận mình là người có phúc đấy."

Anh cả có chút không chống đỡ được mấy câu trêu chọc của mấy cậu em vợ này, bất đắc dĩ nói: "Dạo này Văn Thao làm ăn mua bán, miệng càng ngày càng lợi hại!"

Mẹ Triệu nói: "Chỉ biết đùa giỡn! Gì cũng không hiểu, mọi người nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm, chúng ta hôm nay ăn bánh chẻo, mẹ đi làm nhân bánh chẻo đã."

Chị cả vội hỏi: "Mẹ, nhiều người như vậy ăn bánh chẻo gì chứ, chỉ cần vài món đơn giản là được rồi."

Chị năm cũng nói: "Đúng vậy, mẹ, người nhiều lắm, gói bánh chẻo khi nào mới xong."

"Ăn còn ngại phiền toái! Lại không cần các con gói, ngồi trên giường lò đi!" Mẹ Triệu xoay người đi bận việc.

Bánh chẻo là cách chiêu đãi khách xịn sò nhất, mẹ Triệu cho rằng như vậy.

Chị tư lập tức theo đi ra ngoài: "Mẹ ơi, con đi giúp mẹ!"

Mẹ Triệu còn không biết ý tứ của chị ta sao: "Con làm được không, hôm nay trời lạnh, đứng trên mặt đất còn thấy lạnh đấy, quay về phòng nằm đi thôi, đợi kêu lão Tứ ở lại làm vằn thắn là được."

Chị tư đương nhiên không muốn đi tới làm, cho dù trong phòng, đứng trên mặt đất cũng lạnh gần chết, gói bánh chẻo trước sau cũng phải tốn tận hai giờ, bình thường cũng không phải chuyện to tát, hiện tại chị ta vẫn còn đang mang thai, nhưng chị ta lại muốn ăn, chỉ có thể nói như vậy.

"Mẹ, con rất thích ăn bánh chẻo mẹ gói." Chị tư nịnh nọt mẹ chồng trắng trợn.

Mẹ Triệu cũng không có cách nào, gặp được con dâu mặt dày thế này thì còn có thể nói gì, huống chi trong bụng còn đang mang thai cháu mình.

"Đợi kêu thằng tư mang qua cho con, mau trở về đi thôi, hôm nay rất lạnh." Mẹ Triệu nói.

Chị tư biết mẹ chồng nói chuyện từ trước đến nay luôn chắc chắn, nói cho người mang qua thì chắc chắn sẽ mang qua: "Được, mẹ, kêu cha mấy đứa trẻ đi làm nhân đi, chuẩn bị cho tốt rồi mẹ lại gói."

"Con đừng quan tâm, mau đi đi."

Chị tư quay về phòng chào hỏi chị cả và chị năm, cả đám anh rể rồi về phòng mình, Diệp Sở Sở cũng bị mẹ Triệu kêu về phòng nghỉ ngơi.

"Mẹ, con đến giúp mẹ." Chị dâu hai chuẩn bị xắn tay áo đứng lên làm.

Chị dâu ba thấy chị dâu cũng đã đứng lên, mình không làm cũng không được, cũng xắn tay áo hỗ trợ.

Mẹ Triệu cũng không ngăn cản, liền gọi Triệu Văn Thao: "Con mang thịt đến đây, mẹ đi làm mấy món ăn."

Chị năm nghe xong nói: "Mẹ à, ăn bánh chẻo còn cần gì món khác, đừng có làm nữa!"

Anh rể năm cũng nói: "Mẹ, ăn bánh chẻo không cần dùng cái khác nữa, thêm chút tỏi là được rồi."

Cha Triệu nói: "Cứ làm đi, các con khó có khi về nhà một lần."

Chị cả ngồi không yên, xuống giường đi hỗ trợ, kêu chị dâu ba vào trong phòng.

"Chị cả, chị cứ lên giường ngồi đi, chờ lát nữa làm vằn thắn là được."

Chị hai cười nói: "Đúng vậy, chị cả, lúc này chị về nhà ăn bữa cơm, còn có thể để chị động tay làm sao? Chị với lại em chồng cứ lên giường ngồi, đợi cùng nhau làm vằn thắn."

Chị năm cười nói: "Chị cả, chị đi lên đi, chúng ta về nhà mẹ ăn cơm là chính mà."

Chị cả cũng không quá kiên trì, chỉ đành phải lên giường lò ngồi.

Chị hai làm việc nhanh nhẹn, lấy ra mười phần dưa chua rửa sạch sẽ, xắt nhỏ rồi bỏ vào thau, chị dâu ba phối hợp ăn ý, đem thịt heo mẹ Triệu lấy ra cắt thành từng miếng, rồi lại thái thành hạt lưu, đưa phần thịt thái hạt lựu cho Triệu Văn Thao làm nhân, sau đó chờ Triệu Văn Thao trộn lại thành nhân rồi băm nhỏ lần nữa là xong.

Thịt làm nhân tốt nhất là dùng dao băm thật là nhỉ, ăn mới ngon, còn nhân thịt do máy móc làm ra lại không được nhỏ như vậy, ăn vẫn không ngon bằng.

Triệu Văn Thao thấy mẹ Triệu cầm mấy cây cải trắng tiến vào, kêu anh tư đến làm nhân cho mình, còn mình thì quay về nhà mình tìm rau xanh.

Diệp Sở Sở ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi vẽ vẽ, thấy hắn tiến vào nói: "Anh đã băm nhỏ nhân xong rồi à?"

"Không phải, anh tới lấy chút rau, nhóm người chị cả với chị năm thật vất vả mới về nhà một lần, cũng nên làm chút đồ ăn cho ra hồn mới được." Triệu Văn Thao giải thích với vợ.

"Vậy anh lấy đi." Diệp Sở Sở có chút buồn bực.

Triệu Văn Thao đi lên hôn môi vợ mình: "Vợ ơi, em thật tốt, đồ ăn kia đều là của hai chúng ta, anh phải nói cho em một tiếng."

Diệp Sở Sở trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại vẫn liếc hắn một cái: "Mẹ quả nhiên nói không sai, anh chỉ được cái làm trò!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phải Lòng Ba Nuôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net