Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
  3. Chương 113: Ăn tết (1)
Trước /397 Sau

Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 113: Ăn tết (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đức hạnh.” Diệp Sở Sở cười rồi liếc nhìn hắn.

Chu Mẫn cũng bắt đầu bật cười, chị ta cũng dựa vào đó mà ghẹo hắn: “Sở Sở không dựa dẫm vào em thì em ấy cũng không bị đói đâu, bản lĩnh của em ấy lớn vậy mà, có khi Văn Thao em còn không làm bằng Sở Sở đấy, đến lúc đó không biết em có cảm thấy rất mất mặt không nhỉ?”

Triệu Văn Thao cười và đáp lại: “Chị ba, chị xem thường người ta vậy là không đúng rồi, nhưng mà nếu vợ em tài giỏi hơn em, em còn mừng không kịp nữa là, đến lúc đó em sẽ ở nhà phục vụ vợ em, mà, em sẽ ăn bám cô ấy!"

“Em không sợ bị người ta chú ý đến à?” Chu Mẫn vui vẻ, cười nói.

“Sợ gì chứ? Mấy người chú ý đến em đều toàn là người ngưỡng mộ, ghen tị với em, làm em không có khẩu vị nữa, thích ăn cơm mềm thì sao?” Triệu Văn Thao trả lời một cách ung dung.

Chu Mẫn không nhịn được cười, nhưng cô thật sự cảm thấy cô em chồng đã được gả cho đúng người, chả trách đời trước cô là người hạnh phúc nhất.

Trở về nhà vào buổi tối ngày hôm đó, Chu Mẫn có nhắc tới chuyện này với Diệp Minh Bắc: “Kiếp này Sở Sở đã chọn đúng người, nhất định em ấy sẽ hạnh phúc cả đời.”

“Lúc này mới là lúc nào chứ, cả đời còn dài.” Diệp Minh Bắc vừa trải tấm đệm vừa mỉm cười.

“Cả đời còn dài, nhưng có thể dài lâu hay không thì cũng nhìn ra được. Đàn ông mà, ai cũng đều trọng sĩ diện, nhất là không thể chấp nhận được việc phụ nữ giỏi hơn so với anh ta, đặc biệt là người phụ nữ đó lại là vợ của anh ta, anh không biết Văn Đào rồi, anh ta vậy mà trưng ra bộ mặt vợ tôi giỏi hơn tôi, lại còn có thể sinh con cho tôi, vậy thì tôi phải giỏi thành ra gì? Cả khuôn mặt toàn là vẻ kiêu ngạo.” Chu Mẫn cười và nhìn Diệp Minh Bắc.

Diệp Minh Bắc hỏi cô: “Vợ, sao anh thấy trong lời nói của em có hàm ý khác vậy nhỉ.”

“Phải, là em nói có hàm ý đấy, anh là hạng người như vậy sao?” Chu Mẫn khẽ cười và nói.

“Anh có phải là người như vậy hay không, em còn không hiểu rõ sao? Vận mệnh của anh đều là của em.” Diệp Minh Bắc đáp lại.

Chỉ một câu nói của anh mà khiến cho vẻ mặt của Chu Mẫn mang theo nét dịu dàng, dịu dàng giống như nước vậy, không chỉ có như thế, mà cô lại còn là người miền nam, khuôn mặt nhỏ nhắn, lại tinh xảo, làn da trắng, cônhìn Diệp Minh Bắc với dáng vẻ cứ như đang tức giận, phía dưới của Diệp Minh Bắc cũng trực tiếp cương cứng!

“Vợ.” Diệp Minh Bắc nuốt nước bọt xuống một cái.

“Minh Bắc, không bao lâu nữa em sẽ đi Bắc Kinh, em cũng không muốn làm tổn thương em phải không?” Chu Mẫn dịu dàng hỏi anh.

“Đi thật sao?” Diệp Minh Bắc nhỏ giọng hỏi chị ta.

“Ngày hôm kia là em phải đi rồi.” Chu Mẫn vẫn cảm thấy có hơi mất mát, vốn dĩ là cô muốn mang thai lại không ngờ rằng mấy ngày trước kinh nguyệt của cô lại tới, vậy là sự cố gắng của cô và Diệp Minh Bắc trước đây đều không có kết quả.

Mặc dù cảm thấy có hơi mất mát, nhưng tạm thời cũng không cần gấp, đời này, cô và Minh Bắc chị ta có rất nhiều thời gian.

Ở bên ngoài luồng gió bắc thổi vù vù, lạnh lẽo đến lạ thường, nhưng trong phòng thật sự ấm áp, ấm áp vô cùng.

Sau khi gió yên sóng lặng.

“Minh Bắc, em không nỡ rời xa anh.” Chu Mẫn nép vào trong lòng ngực của Diệp Minh Bắc rồi dịu dàng nói.

“Em sẽ không đi đâu, anh chỉ muốn vậy." Diệp Minh Bắc ôm lấy vợ, lúc này trái tim sắt đã cũng hóa dịu dàng.

Chu Mẫn khẽ hỏi anh: “Minh Bắc, anh muốn đi Bắc Kinh không?”

Hiển nhiên là Diệp Minh Bắc muốn đi, nhưng không phải là bây giờ, cho nên anh có hơi do dự một chút, anh trả lời: “Vợ, sau này anh sẽ qua đó nhé? Bây giờ anh vẫn chưa đủ thích hợp để qua bên đó, em cho anh một chút thời gian được không?”

Anh không quen với cuộc sống ở nơi như Bắc Kinh, đi qua đó rồi thì làm thế nào nữa? Dựa vào vợ anh, để vợ anh nuôi sao anh sao, vậy thì anh sẽ thành ra bộ dạng gì?

Chu Mẫn im lặng, không nói gì cả.

“Vợ, anh biết là em tủi thân.” Diệp Minh Bắc hôn lên trán cô một cái rồi nói: “Nhưng không lâu nữa, trong nhà sẽ chia ra, dù có nói gì đi nữa thì anh cũng phải ở nhà trông coi một chút, còn vì mua xe mà xài biết bao nhiêu tiền như vậy, làm sao cũng phải trả lại, làm gì cũng không thành, ngược lại còn tốn không ít tiền.”

Chu Mẫn âm thầm thở dài trong lòng, nhưng cô cũng không lên tiếng khuyên nhủ nữa, quá gấp cũng không tốt, cô biết anh cũng có tôn nghiêm của chính bản thân.

Ở bên này, Triệu Văn Thao cũng đang nói với Diệp Sở Sở về dự định đi tới thủ đô của hắn.

“Vợ, anh nghĩ xong rồi, đợi đến khi xe hoàn vốn, xây nhà lại, con cái được sinh ra, gom góp được một ít tiền, anh sẽ đi thủ đô ngay, anh phải đi quan sát cho thật kỹ, nếu có thể thì anh sẽ mua một số món đồ để quay về bán, giống như lần ở thôn Thái Bình, em nói xem có được không?” Triệu Văn Thao và vợ lên kế hoạch cho sự nghiệp của hắn.

Diệp Sở Sở thản nhiên nói: “Vậy là phải đợi bao nhiêu năm, đến khi con cái của chúng ta vừa đủ lớn ư?”

Triệu Văn Thao sửng sốt một chút, sau đó hắn mới kịp phản ứng lại: “Vợ à, em đang hoài nghi năng lực của chồng em đấy!”

Con nít có thể giúp đỡ việc vặt vãnh trong gia đình thì ít nhất cũng phải ba bốn tuổi, điều này chẳng phải có nghĩa là ba bốn năm sau hắn mới có thể đi thủ đô sao, mà kế hoạch của hắn lại là tranh thủ sang năm đi ngay.

Diệp Sở Sở bật cười một tiếng: “Em nào có, chống của em rất tài giỏi, bây giờ còn muốn tới thủ đô, những người khác còn chẳng dám đi lên thành phố nữa mà.”

Triệu Văn Thao cũng cười theo cô: “Vợ, chờ con lớn hơn được một chút, anh dẫn em đi, cả nhà chúng ta cùng nhau đi ngắm thủ đô!”

“Thật ư?” Diệp Sở Sở nhìn hắn.

“Hiển nhiên rồi, vợ của anh, có khi nào anh lừa gạt em chưa?” Triệu Văn Thao đáp lại.

“Anh nói xem thủ đô ra sao?” Diệp Sở Sở bắt đầu tưởng tượng về thủ đô.

“Chắc chắn là rất rộng lớn, có rất nhiều xe, còn có cả nhà lầu, nhất định là còn cao hơn so với nhà lầu ở trong thị trấn của chúng ta!” Triệu Văn Thao cũng đang suy nghĩ.

“Chị ba em nói, ở thị trấn không được xem là nhà lầu, chỉ có thể xem như là nhà sàn, không so với thủ đô được.” Diệp Sở Sở sửa lại câu nói của hắn.

“Vậy chắc chắn là không thể nào so sánh được rồi.” Triệu Văn Thao ngáp một cái.

Trong lúc đi ngủ, hai người họ tha hồ tưởng tượng thủ đô trông ra sao.

Vừa qua ngày rằm tháng giêng, các đại đội lập tức bắt đầu tổ chức cho mọi người một cuộc thương lượng phân chia ruộng đất, tham gia cuộc hội nghị đều là những người già có đạo đức và uy tín cao ở trong thôn, người có máu mặt, đó có thể là người có kiến thức, biết cách nói và dám nói như Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao cũng chẳng thích tham gia mấy cái hội nghị như vậy, mặc dù bây giờ vừa hết một năm, mọi người còn chưa ăn xong đồ ăn mà họ đã mua vào năm trước, việc kinh doanh buôn bán của hắn còn chưa khai trương, thời gian đó đi lên núi dạo quanh một chút, có thể bắt gặp mấy con thỏ ngu ngốc và con gà rừng đần độn, còn hơn là nghe bí thư nói này này hay, chỉ là trong nhà không chấp nhận.

“Chú sáu à, em không thể không đi được, cha thì da mặt mỏng, anh hai thì lại không thông minh, anh và anh tư của em thì ăn nói vụng về, lại còn nói không ra gì, trong nhà có thể được chia đất tốt hay không đều dựa vào em!” Anh ba nói: “Cha, cha nói xem?”

Ch Triệu gật đầu một cái: “Anh ba con nói đúng, năm trước giết heo, con còn uống rượu cùng với bí thư, con đi cũng dễ nói chuyện hơn.”

“Cha, đó mà là tình bằng hữu gì chứ.” Triệu Văn Thao tỏ ý phản đối: “Hơn nữa, đất thì cũng chỉ có như thế, không phải là để chia.”

“Chú sáu, nói câu này là không đúng rồi.” Chuyện liên quan đến phân chia đất là chuyện hệ trọng, mẹ Triệu cũng nói: “Nó không giống nhau, có đất tốt, có đất không tốt.”

“Gì cũng chẳng làm, nào biết mấy thứ này!” Anh ba Triệu lẩm bẩm trong miệng một tiếng.

Triệu Văn Thao lập tức trừng mắt nhìn anh ta, anh ba Triệu quay đầu sang chỗ khác, làm bộ không thấy.

Triệu Văn Thao cũng không để ý tới anh ta nữa, hắn nói với cha mẹ hắn: “Mẹ, chúng con biết có đất tốt, có đất xấu, vậy chắc chắn là người khác cũng biết, mẹ hài lòng về chuyện này thì cha không hài lòng, cha hài lòng, thì con không hài lòng, cuối cùng là phải bốc thăm, chúng con ra ở riêng, bốc thăm là cho các nhà bốc riêng, cũng chẳng cần con làm gì.”

“Chú sáu, dĩ nhiên bốc thăm là các nhà bốc riêng rồi, nhưng mà vụ họp thì em phải đi, và nói những gì em cần phải nói, việc chia đất rất quan trọng!” Anh hai nói.

Triệu Văn Thao không còn cách nào khác, cũng không thể làm gì hơn là đành chấp nhận, còn phần có muốn phát biểu trong buổi họp hay không lại là chuyện khác.

Đầu tiên là bí thư đại đội triệu tập các đội trưởng của mỗi nhóm, hỏi thăm ý kiến của người dân trong thôn, tiếp đến là triệu tập một vài người cao tuổi, lúc này cha Triệu và Triệu Văn Thao cũng tham gia. Bước đầu quyết định tám mẫu đất cho một người, bốn mẫu ruộng đồi, bốn mẫu ruộng nước, về phần chia làm sao, thì Triệu Văn Thao đã đoán đúng, chính là bốc thăm, tốt hay xấu đều dựa vào vận may hết, không ai có thể oán trách ai.

Phương hướng chung đã được quyết định, tiếp theo là triệu tập tất cả mọi người trong thôn, lúc này mới ra đề, làm thế nào để tính được đường bờ ruộng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thái Cổ Đan Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net