Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
  3. Chương 129: Sòng bạc Tây Thôn
Trước /397 Sau

Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 129: Sòng bạc Tây Thôn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Là em xử lý hết, nếu không thì còn có ai vào đây nữa?” Ánh mắt Chu Mẫn không mấy thiện cảm.

Diệp Minh Bắc như không hề cảm nhận được chút nào, chỉ vào bàn làm việc của Tiểu Vương nói: “Vậy anh ta thì sao, không quan tâm cái gì hả?”

“Anh ta phụ trách tài chính, không thường xuyên tới đây, vệ sinh ở chỗ này của em cũng đều do chính em xử lý.” Chu Mẫn nghiêm túc nói: “Minh Bắc, em thật sự rất cần anh. Em biết chuyện này có thể rất khó với anh, nhưng chỉ cần anh đồng ý thì em tin anh nhất định có thể quản lý tốt.”

Diệp Minh Bắc cảm giác được sự tín nhiệm và dựa dẫm của vợ đối với mình, trong ngực nóng lên: “Được, vợ, em yên tâm, anh sẽ học thật tốt.”

Chu Mẫn dựa vào vai anh ta, thở ra một cách mệt mỏi, mặc dù cô sống lại, mặc dù cô biết hướng đi trong tương lai, mặc dù cô trải qua một đời người, nhưng ở trong thành phố lớn như vậy thì cô vẫn cảm thấy rất cô độc, rất mệt mỏi, cô cũng muốn có một bờ vai để mình dựa vào một lát, có người giúp đỡ cô, có thể nghỉ ngơi chút, may mắn thay là cô có người này, chỉ là không ở bên cạnh mà thôi.

Cô đã định bảo Diệp Minh Bắc tới thủ đô từ lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa có lý do, tính tình Diệp Minh Bắc bảo thủ như vậy thì hẳn là sẽ không tới chỗ này, bây giờ đại đa số mọi người đều không nghĩ đến việc đi xa nhà để làm việc như vậy nữa, cũng may là còn có đứa bé, lý do này cũng đã đủ để gọi Diệp Minh Bắc tới.

Diệp Minh Bắc có thể cảm giác được vợ mình đang mệt mỏi, đau lòng không thôi, cũng đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải học thật tốt, giải quyết hết mọi chuyện.

Sau đó Chu Mẫn nói cho anh ta là mỗi ngày phải làm những chuyện gì, đơn giản mà nói thì chính là tiếp nhận đơn đặt hàng, sau khi khách hàng trả tiền cọc thì sẽ kêu dì làm theo số lượng trên đơn đặt hàng, sau khi làm xong thì sẽ gửi cho khách hàng rồi sẽ nhận nốt tiền. Ngoài chuyện này ra thì chỉ cần quét dọn vệ sinh và đi làm kiểm tra an toàn gì đó.

Nghe thì đơn giản nhưng trong này có rất nhiều chi tiết, ví dụ như việc kết nối với khách hàng, còn có giai đoạn sau khi nhận tổng tiền và sau bán, vân vân, rất rườm rà.

Vào lúc này có hai khách hàng gọi điện tới, Chu Mẫn nghe máy, Diệp Minh Bắc ở sẽ ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

Buổi trưa kế toán Tiểu Vương tới, là một người đàn ông cao gầy chừng ba mươi tuổi, Chu Mẫn tìm một nam cũng là vì thuận lợi cho công việc của Diệp Minh Bắc.

Ba người đi ăn trong một quán cơm nhỏ ở bên ngoài, làm quen với nhau một hồi, cũng xem như là bàn giao công việc.

Buổi chiều khi có khách hàng gọi tới thì Chu Mẫn đã kêu Diệp Minh Bắc nghe máy, ban đầu Diệp Minh Bắc có chút hốt hoảng, dù sao thì là cũng lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với người lạ, Chu Mẫn liền khích lệ anh ta, dù sao thì cũng chẳng nhìn thấy người ta, cứ coi đối phương là cây cải trắng đi, Diệp Minh Bắc nghe vậy thì bị chọc cười, lần thứ hai nghe máy ngược lại đã buồn lỏng hơn rất nhiều.

Buổi tối các dì tan làm, Chu Mẫn đưa anh ta đi kiểm tra một lần, sau đó đóng cửa cuốn lại rồi về nhà.

Ngày thứ hai thì Chu Mẫn đi học, một mình Diệp Minh Bắc lái chiếc xe đạp cũ mà anh ta mới mua được đi tới xưởng, có chút hưng phấn nhưng cũng có điểm căng thẳng, khi đến phòng làm việc thì chợt nhớ tới cuộc hẹn qua điện thoại với Triệu Văn Thao, xem thời gian thì thấy đúng là hôm nay, anh ta vội vàng gọi điện thoại.

“Anh ba, anh ở bên đó thế nào rồi, chị ba của em có khỏe không?” Giọng nói của Triệu Văn Thao ở đầu bên kia vang lên trong điện thoại.

“Đều ổn cả, còn em, sao rồi, tình hình buôn bán tốt không?” Diệp Minh Bắc hỏi.

“Hạt giống với phân hóa học thì hạt giống còn ổn, nhưng phân hóa học bán không chạy lắm, bây giờ không có mấy ai dùng cái này.” Triệu Văn Thao nói qua về chuyện trong nhà một hồi, sau đó hỏi tình hình ở thủ đô bên này.

Diệp Minh Bắc kể lại đúng những gì đã nhìn thấy mấy ngày hôm nay ở thủ đô và chuyện về xưởng của Chu Mẫn, lại nói ra nỗi băn khoăn của mình.

“Anh ba, em thấy anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, anh thật sự có khả năng mà, khi chúng ta cùng kinh doanh đội xe thể thao, kỳ thật đều là anh quản lý cả, em chỉ phụ trách việc mua ra bán vào, còn anh đều quản lý ở bên cạnh mà, có gì phải lo lắng đâu? Anh cứ coi như đây giống với chúng ta kinh doanh trước kia là được!” Triệu Văn Thao an ủi: “Chẳng qua là mới tới một môi trường mới nên anh chưa thích ứng được thôi, chờ sau khi anh là quen được thì chẳng còn gì đáng lo nữa.”

Triệu Văn Thao nói ra những lời thật lòng, khi hắn và Diệp Minh Bắc cùng nhau kinh doanh xe thể thao thì hắn phụ trách lựa hàng và bán hàng, còn tất cả những chuyện khác đều do Diệp Minh Bắc xử lý, chính bản thân Diệp Minh Bắc không tự ý thức được rằng năng lực quản lý của anh ta rất mạnh, tới khi Diệp Minh Bắc đi rồi thì Triệu Văn Thao mới nhận ra được điều này.

Có sự khích lệ của Triệu Văn Thao, lòng tin của Diệp Minh Bắc đã tăng lên nhiều, hơn nữa, với sự kiên nhẫn của Chu Mẫn thì sau một tuần anh ta đã có thể hoàn thành đơn đặt hàng một cách độc lập, chuyện này càng khiến anh ta tự tin hơn, mà Chu Mẫn cũng đã hoàn toàn không nhúng tay vào nữa rồi.

Cô không sợ Diệp Minh Bắc phạm sai lầm trong công việc, bởi vì chỉ có sai lầm thì mới có thể trưởng thành được.

Mà khi Diệp Minh Bắc thật sự độc lập đối mặt với công việc thì lòng tham vọng trong sự nghiệp của người đàn ông, tinh thần trách nhiệm và tài năng quản của anh ta đã được bộc lộ, vận hành của xưởng nhỏ cũng càng ngày càng tốt hơn, điều này đã khiến anh ta đi trên đường phố nhộn nhịp trong thành phố, cũng không có sự rụt rè như khi vừa mới đến, ngược lại còn có một loại cảm giác hăm hở, hình như thành phố lớn nhìn cũng không tệ lắm!

Mùa xuân về, vạn vật như được sống lại, cây liễu đâm chồi, ánh nắng ngày xuân ở nông thôn vô cùng rực rỡ, tâm trạng của mọi người cũng rất tươi vui, đặc biệt là khi nhìn thấy từng cánh đồng đầy mạ non, tất cả đều là hy vọng.

Sáng sớm, cha Triệu đang dùng tay để đo chiều cao của cây mạ trong ruộng của Triệu Văn Thao, hài lòng đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới ruộng nhà người khác để đo đạc một chút, khẽ mỉm cười.

“Thằng nhóc thối này!” Sau đó lắc lắc đầu.

Lúc này có một trận rơi từ trong đập truyền tới, một đàn cừu như những đám mây trắng đang bay ra từ thảm có xanh, hai người chăn cừu một trước một sau đeo túi, vung roi và hét lên với đàn cừu.

Ông già chăn cừu phía sau nhìn thấy cha Triệu thì hét lên một tiếng: “Hoa màu thế nào rồi?”

Cha Triệu đi lên đập nước rồi đi bộ cùng ông ta: “Nhìn cũng không tệ, đó là đất của con trai nhỏ nhà tôi, cao hơn hẳn một đoạn so với những nhà khác!”

Trong giọng nói của cha Triệu lộ ra mấy phần khoe khoang.

Ông già chăn cừu cười nói: “Cái lão già Triệu nhà ông, cũng biết khen ngợi con nhỏ của ông quá nhỉ, thật là bất công!”

Mặc dù ông già chăn cừu là người bên ngoài thôn, nhưng đều quen biết tất cả mọi người.

“Aiz! Ông không biết đấy thôi, thằng nhóc kia chính là một đứa không biết điều, nếu không phải tôi nhìn thấy thì đất này không biết đã thành ra nông nỗi gì đâu! Nếu mà không bón phân hóa học thì mảnh đất này còn không phải đã hỏng rồi sao.” Cha Triệu nói: “Bây giờ mới coi như tạm được, nhìn cũng không tệ.”

Ông già chăn cừu nói: “Ông đó, cứ lo nghĩ bậy bạ thôi, còn cháu tự nó có phúc của con cháu, quan tâm nhiều như vậy làm gì, chẳng có tác dụng gì cả!”

Cha Triệu gật gật đầu: “Nói thì cứ nói như vậy, nhưng thật sự thì đâu có quản nổi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, sau đó ông già chăn cừu lùa cừu đi, cha Triệu thì đi sang ô đất tiếp theo để nhìn hoa màu.

Cỏ vừa được nhổ hết mà cây mạ đã cao lên trông thấy, ngoài cha Triệu ra thì ở đây cũng có mấy người khác đang xem xét, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Buổi trưa khi cha Triệu về đến nhà thì mẹ Triệu đang nhặt rau hẹ, vừa nhìn thấy ông ấy thì vẻ mặt tươi cười lên: “Bây giờ đã yên tâm chưa?”

Cha Triệu cầm cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống, gật gật đầu: “Tôi đã đi xem tất cả lúa và ngô, thân cây cao hơn, cũng khỏe hơn những nhà khác.”

“Đó là do bón phân hóa học mà.” Mẹ Triệu nói: “Văn Thao cũng đã nói từ lâu rồi, phân nhà ta quá ít, căn bản là chẳng có tác dụng gì, nếu không bón phân hóa học thì chẳng thu hoạch được bao nhiêu lương thực cả, vậy mà ông còn không tin.”

Cha Triệu cũng rất sĩ diện, mặc dù trong lòng đồng ý với mẹ Triệu, nhưng vẫn nói: “Bây giờ chưa đâu vào đâu cả, chờ đến mùa thu hoạch rồi nhìn xem, một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu, đến lúc đó phân bón hóa học có tác dụng hay không là biết ngay thôi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net