Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng thì cũng không giống với thị trấn, người đến người đi, đủ các loại xe đẩy bán đồ ăn chen chúc nhau, rất náo nhiệt, đang nhìn hăng say thì ở quảng trường phía trước có một trận tiếng chiêng trống vang lên, Triệu Văn Thao thấy một số người dừng chân thì cũng rất tò mò, đi qua đó xem thì nhìn thấy một con khỉ đang diễn xiếc.
Một người đàn ông xấu xí gầy như cây trúc đang dắt một con khỉ bé nhỏ, gõ chiêng rồi kêu con khỉ làm động tác nhào lộn.
“Không có tiền thì cổ vũ, có thì thì cho một đồng, làm ăn ở ngoài không dễ dàng gì, mong các ông bà chú bác, các anh chị em ủng hộ nhiều hơn!”
Sau khi người đàn ông gầy như cây trúc kia diễn được một hồi thì kêu khỉ nhỏ bưng khay đi đòi tiền, chỉ là ở cái thời đại này mọi người đến ăn còn chẳng đủ thì đâu có thừa tiền mà cho người làm xiếc chứ, cho dù có cho thì cũng chỉ là vài xu lẻ thôi, cho nên đại đa số mọi người thấy đòi tiền là xoay người đi ngay, con khỉ nhỏ chạy quanh mấy vòng mà cũng chỉ xin được mấy xu, quả thật là ít đến thảm thương.
Triệu Văn Thao đứng ở khá xa đám người, khỉ nhỏ bị xích bởi vào một sợi dây, không với tới chỗ hắn được nên quay trở về.
Người đàn ông gầy như cây trúc kia thấy con khỉ chỉ xin được có một chút tiền như vậy thì vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nổi cáu với mọi người, vì vậy mà đã trút giận lên người khỉ nhỏ, vung cái roi lên vụt tới tấp vào nó, con khỉ nhỏ bị đánh mà chỉ biết kêu lên oai oái.
Gã đó lại còn vừa đánh vừa chửi: “Đồ vô dụng, chỉ xin được có chút tiền thế kia, vậy thì con nuôi mày làm gì nữa, đồ bỏ đi, đánh chết mày mày!”
Từ nhỏ đến lớn Triệu Văn Thao đã lớn lên ở nơi rừng núi, đã từng đụng phải thú hoang, chuyện này vô hình chung đã khiến hắn có một cảm giác không thể giải thích được đối với động vật, nếu ăn thì không thành vấn đề, nhưng không thể ngược đãi được, bây giờ cũng không nhìn nổi hành động của tên đàn ông gầy như cây trúc kia nữa, tiến lên ngăn cản nói: “Anh đang làm gì vậy, không kiếm được tiền thì chính là do anh không có bản lĩnh, anh đánh con khỉ này làm gì?”
“Cậu là ai, đây không phải việc của cậu!” Gã đàn ông gầy như cây trúc kia cũng chẳng thèm nhìn lên, tiếp tục đánh.
Triệu Văn Thao đưa tay ra tóm lấy tay của gã: “Anh không cần biết tôi là ai, anh đánh nó thì chính là không được, ít nhất không thể đánh trước mặt tôi!”
Người đàn ông như cây trúc kia mở miệng ra, muốn mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy thân hình cao to vạm vỡ của Triệu Văn Thao thì nhất thời khiếp vía, nhưng giọng nói vẫn có chút cứng rắn: “... Tôi đánh khỉ của tôi, cũng chẳng phải đánh khỉ của cậu!”
Triệu Văn Thao nhìn thấy dáng vẻ gầy còm, lẻ loi của con khi kia, trên người còn có rất nhiều vết thương, vô cùng tội nghiệp, nói: “Anh nói đúng, đây là con khỉ của anh, nhưng anh cũng không thể đánh như vậy được, đánh quá mức thì anh còn phải tốn tiền trị thương cho nó nữa, bên nào thiệt hơn? Hơn nữa, anh đánh nó như vậy, lại dọa sợ trẻ con thì làm sao? Anh nhìn xem, trên đường này có bao nhiêu trẻ con?”
Triệu Văn Thao vừa nói vừa buông tay gã ra, cuối cùng thì vẫn là con khỉ của người ta, một người ngoài như hắn chỉ có thể nói vậy thôi, cũng không thể quá nặng lời được, nếu không thì khi hắn đi mất con khỉ nhỏ này lại phải chịu tội thêm.
Gã đàn ông như cây trúc kia đang có một bụng lửa giận, nhưng lại kiêng dè Triệu Văn Thao nên hàm hồ nói biết rồi, sau đó thu dọn đồ đạc.
Triệu Văn Thao cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, nhưng con khỉ nhỏ kia vẫn hướng về phía Triệu Văn Thao mà kêu, Triệu Văn Thao quay đầu lại nhìn nó một chút, lấy hai cục đường trong túi ra rồi ném cho con khỉ nhỏ kia.
Gặp phải chuyện của khỉ nhỏ nên Triệu Văn Thao cũng không đi dạo phố nữa, quay về lái xe đi đến một nhà nghỉ nhỏ ở gần đó, thuê một đêm, vừa rạng sáng ngày hôm sau đã lái xe trở về nhà, về đến nhà thì cũng gần xế chiều, Triệu Văn Thao lái xe vào trong sân, gọi một tiếng: “Vợ ai, anh về rồi!”
“Khẹc khẹc!”
Đáp lời hắn lại không phải là tiếng người.
Triệu Văn Thao quay đầu nhìn lại thì thấy một cái đầu khỉ ló ra từ trong đống hàng trên xe của hắn!
“...Khỉ!” Diệp Sở Sở vừa ưỡn bụng đi ra thì đã nhìn thấy ngay một con khỉ ở trên đống hàng hóa, ngạc nhiên nói: “Văn Thao, sao anh lại chở một con khỉ về đây?”
Triệu Văn Thao dở khóc dở cười, anh giải thích lại nguyên nhân con khỉ trèo lên xe mình cho Diệp Sở Sở nghe.
Hai mắt Diệp Sở Sở tỏa sáng lấp lánh: “Con khỉ nhỏ này rất thông minh đó, anh giúp nó thì nó lập tức đi theo anh về đây, sao nó làm được vậy?”
Triệu Văn Thao nào biết tại sao mà nó làm được, hắn cũng không biết con khỉ này lên xe từ lúc nào nữa.
Con khỉ nhỏ đứng trên đống hàng quan sát một hồi, sau đó nhảy xuống khỏi xe, trên cổ vẫn còn sợi dây buộc, thoạt nhìn qua sợi dây này hẳn là bị cắn đứt.
“Khẹc, khẹc!” Con khỉ nhỏ đi đến bên cạnh Diệp Sở Sở.
Triệu Văn Thao vội vàng ngăn nó lại, chỉ vào nó: “Mày đừng có đến đây đó!”
“Khẹc, khẹc!” Con khỉ nhỏ kêu lên hai tiếng, sau đó đưa tay ra, trên đó là một cục đường.
Diệp Sở Sở ở sau lưng Triệu Văn Thao nhìn thấy thì trong lòng lại mềm nhũn ra: “Văn Thao, nó chỉ muốn cho em đường thôi!” Vừa nói vừa đi ra cầm lấy cục đường.
Khỉ nhỏ kêu khẹc khẹc hai tiếng, nhìn điệu bộ có vẻ như rất vui.
Triệu Văn Thao trợn mắt lên: “Con khỉ này thành tinh rồi!”
“Văn Thao, chúng ta giữ nó lại đi.” Diệp Sở Sở nhìn vết thương trên người khỉ nhỏ thì có chút không đành lòng.
Nuôi một con khỉ cũng chẳng sao cả, nhưng Triệu Văn Thao sợ nó làm Diệp Sở Sở bị thương.
“Sẽ không đâu, anh xem này, nó rất hiểu chuyện, lại còn cho em đường nữa này.” Diệp Sở Sở không lo lắng chút nào cả, cô cảm giác là khỉ nhỏ có hảo cảm với cô.
“Cho dù nó thông minh nhưng cũng có dã tính... Được rồi, nhưng mà một khi nó làm người khác bị thương thì sẽ đưa nó đi ngay lập tức!” Cuối cùng Triệu Văn Thao cũng thỏa hiệp.
“Vậy anh muốn đưa đi đâu?” Diệp Sở Sở gọi khỉ nhỏ vào nhà: “Đưa đến sở thú rồi nhốt lại sao? Thế thì đáng thương biết bao!”
“Vậy thì còn phải xem nó có nghe lời hay không, nếu không nghe lời thì sẽ đưa đi! Khỉ này, mày có nghe thấy không, mày phải nghe lời đó!” Triệu Văn Thao chỉ vào khỉ nhỏ rồi nói.
“Anh đừng hung dữ với nó, bị dọa sợ thì làm sao.” Diệp Sở Sở quở trách.
Triệu Văn Thao u oán, sao lại có cảm giác địa vị của mình bị giảm xuống nhỉ.
Trên người khỉ nhỏ có rất nhiều vết thương, cần phải bôi thuốc, cũng cần tắm rửa nữa, Triệu Văn Thao cầm theo những đồ cần dùng khi tắm rồi mang nó ra bờ sông để tắm, sau đó bôi thuốc lên, khi quay về Diệp Sở Sở đã chuẩn bị xong một bộ quần áo nhỏ rộng thùng thình, chưa kể là sau khi mặc quần áo vào thì khỉ nhỏ rất giống với một con chó nuôi.
“Chúng ta đặt cho nó một cái tên đi.” Diệp Sở Sở đối xử với nó như với một đứa bé, sờ lên đầu khỉ nhỏ rồi nói.
Triệu Văn Thao nằm trên giường, nhìn thấy toàn thân vợ mình tản ra ánh sáng chói lọi của người làm mẹ, đẹp vô cùng, cũng cảm thấy con khỉ nhỏ này thuận mắt hơn rất nhiều.
“Gọi là Đáng Thương đi.”
Diệp Sở Sở liếc mắt nhìn anh: “Đây là cái tên rách nát gì vậy!”
“Hay gọi là Phúc Đến, hoặc là Phú Quý?” Triệu Văn Thao cười ha ha nói.
“Vậy sao anh không gọi là Phát Tài luôn đi!” Diệp Sở Sở tức giận nói.
“Được, nghe theo vợ, gọi là Phát Tài!”
Diệp Sở Sở chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Chuyện Triệu Văn Thao mang một con khỉ nhỏ từ thành phố về rất nhanh đã bị đám trẻ con trong vùng biết, nhao nhao lên muốn đến xem khỉ.
Ở nông thôn việc nuôi mèo hay chó thì không còn lạ gì nữa, nhưng nuôi khỉ thì là lần đầu tiên, đừng nói đến bọn nhỏ tò mò mà ngay cả người lớn cũng tò mò.
“Sáu à, em lấy đâu ra con khỉ này thế?” Anh hai Triệu nghển cổ lên nhìn con khỉ nhỏ đang ngồi trên xà nhà.
Cũng chẳng còn cách nào khác, trẻ con và người lớn cũng đều đến rồi, khỉ nhỏ bị sợ nên trèo lên xà nhà ngồi.
“Nhặt được trong thành phố.” Triệu Văn Thao thuận miệng nói.
“Trong thành phố còn nuôi cả khỉ nữa sao?” Chị ba Triệu kinh ngạc.
“Trong thành cái gì cũng nuôi hả?”Anh ba Triệu cũng hỏi theo.
“Nhàn rỗi thôi.” Triệu Văn Thao nói: “Còn có thể làm sao nữa. Thiết Đản, cháu làm cái gì đó?”
Thì ra là do con khỉ kia không chịu xuống nên Thiết Đản đã trèo lên cái tủ, định bò lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");