Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chị ta gặp qua thứ này ở trong huyện thành là tại trong nhà chị cả Triệu và chị năm Triệu.
Vặn một cái là sẽ có nước để dùng, thập phần thuận tiện, nhưng chị ta lại không hề nghĩ đến, cậu em chồng Triệu Văn Thao này vậy mà cũng lắp đặt một cái bên trong nhà mới.
Chị ta đi lên vặn thử, nhưng lại không có nước chảy ra.
“Thứ này dùng để làm gì vậy?” - Chưa nhìn thấy vật như vậy bao giờ - Lý Phân, vợ Vương lão tam cùng chị dâu Trang mấy người phụ nữ đều ngạc nhiên tò mò quan sát.
Chị hai Triệu nói: “Đây chính là vòi nước, chỉ cần vặn một cái liền có nước chảy ra.”
“Tiện lợi như vậy sao? Nhưng cái này sao lại không có nước chảy ra vậy?” - Vợ Vương lão tam nói.
Tuy rằng bây giờ ở nông thôn điều kiện sinh hoạt đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng cơ sở vật chất chung quy vẫn vô cùng kém cỏi lạc hậu.
Nguồn nước dùng để sinh hoạt ăn uống thường ngày cũng như vậy, rất nhiều người trong nhà đều không có giếng nước, phải đi múc nước từ một miệng giếng lớn, cũng là dùng ròng rọc kéo lên từng xô đổ đầy từng thùng nước giếng, sau đó gồng gánh mang về nhà.
Còn có người phải đi gánh nước từ dưới sông, mùa đông đến thì lại đục nước sông đóng băng thành từng khối, mang về thả vào trong nồi đun lấy nước dùng.
Coi như trong nhà có hơn được cái giếng khoan, nhưng cũng chính là dùng phương pháp kia lấy nước, mỗi ngày muốn lấy cũng lại phải múc lên từng xô, sau đó mang vào trong đổ đầy vào lu sinh hoạt.
Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông cứ như đi phải tội, chung quanh giếng nước chính là một lớp băng dày bao bọc, có bao nhiêu người lúc đang múc nước vô tình bị trượt chân té gãy, hoặc giả dụ không có bị té gãy chân, tay cũng đã đông cứng thành một cục.
Cho nên những người phụ nữ thường xuyên nấu cơm chân tay gắn liền với bếp núc mới để bụng chuyện này đến như vậy.
“Sao cái vòi này lại không có nước thế?” - Chị hai Triệu không ngừng vặn lấy vặn để.
Diệp Sở Sở vừa tiến vào liền nghe thấy lời này, nói: “Văn Thao thấy người ta làm cái này ở trong thôn Thái Bình, cũng học hỏi làm một cái, kết quả lại quên mất người ta có đấu nối với đường dây điện rồi, nhà em còn chưa có nối điện, không thể dùng được.”
“Cái này cần phải dùng đến điện sao?” - Lý Phân kinh ngạc nói.
“Dạ vâng, nếu có điện rồi, nước được bơm lên, vặn vòi sẽ có nước để dùng.” - Diệp Sở Sở nói.
“Vậy là nếu không có điện, thì vòi vẫn không thể dùng được?” - Chị hai Triệu hỏi.
“Dạ, không có điện thì không thể dùng được.” - Diệp Sở Sở gật đầu.
“Vậy cái này vô dụng rồi làm sao mà dùng nữa? Chúng ta làm gì có điện ở chỗ này.” - Vợ Vương lão tam nói.
“Đúng thế, thứ này tốn cũng không ít tiền đi?” - Chị dâu Trang cũng nói.
“Chắc chắn rồi, chị nhìn xem này, hình như là được làm bằng đồng đó.” - Lý Phân cũng nói.
Chị tư Triệu sau khi đi vào nhìn thấy, cũng gia nhập vào vòng thảo luận.
Mọi người chị một lời em một câu mà bình luận, chị hai Triệu nhìn Diệp Sở Sở hỏi: “Cái gì đấy nước này… Tốn hết bao nhiêu tiền thế?”
“Chị hỏi máy bơm nước ạ?” - Diệp Sở Sở nói.
“Đúng vậy đúng vậy, máy bơm nước.” - Chị hai Triệu gật đầu.
“Máy bơm nước cùng ống nước cộng lại hình như là mất mấy trăm đồng, tại máy bơm nước quý lắm.” - Diệp Sở Sở nói.
“Ôi ông trời của ta ơi!” - Vợ Vương lão tam vỗ đùi, trừng mắt nói – “Làm cái đồ bỏ đi còn không dùng được mà một phát tiêu tốn tận mấy trăm?”
“Đúng thế đúng thế, mấy trăm đồng đem đi làm gì khác không tốt hơn sao, sao lại đổ vào món đồ vô dụng như thế này!” - Lý Phân cũng là trợn mắt hốc mồm nói.
“Đây là có nhiều tiền quá rồi không biết tiêu vào chỗ nào à?” - Chị dâu Trang giọng nói bốc lên vị chua.
Diệp Sở Sở nói: “Hiện tại chính xác là hoàn toàn không thể dùng được, bất quá nếu như chờ mở được điện rồi, đến lúc đó là có thể dùng.”
“Thím út, em thế này cũng là quá để lão Lục tùy ý hồ nháo rồi, việc nối điện đó chỉ đơn giản là chúng ta thuyết phục liền có thể được sao? Đồ vật mắc tiền như vậy, đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn!” - Chị tư Triệu nói.
“Nếu là cả đời này còn chưa nối được điện, thế thì không phải là uổng mất một đống tiền hay sao?” - Vợ Vương lão tam nói, sau đó khuyên Diệp Sở Sở - “Không phải tôi chỉ ba hoa vậy đâu, Sở Sở à, tiền để tiêu xài không thể phung phí như vậy, cô nên quản lí lại một chút, cậu ấy nhà cô chính là vung tay quá trán, không thể đưa tiền cho hắn quản hết nha!”
Chị hai Triệu toàn bộ quá trình đều có không nói chuyện, nhưng là bởi vì chị ta chỉ cảm thấy toàn thân có chút rét run, lạnh băng băng.
Nhà chị ta vì làm thêm cái phòng để ở đã thiếu không ít tiền, nhưng bởi vì nhà là nhà lớn, vật liệu gỗ gì đó những cái kia đều không thiếu trong nhà, không cần bỏ tiền ra, chỉ có thuê máy xúc cùng chở kéo gạch đến mới cần dùng tiền, phương diện khác cũng bỏ ra thêm một chút, nghiêm túc tính tổng chi phí coi như vẫn còn có thể tiếp thu.
Bất quá chị hai Triệu lại không nghĩ rằng, điều kiện sống nhà lão Lục đã lên đến mức độ này.
Đến mức như thế này trong tay phải có đến bao nhiêu tiền mới dám mua về một đồ vật tận hơn mấy trăm đồng như vậy, mà còn vô tư đặt ở trong nhà phủ bụi nói không dùng thì liền không dùng?
Diệp Sở Sở đợi mấy người phụ nữ phát biểu xong, nhìn qua một cái, rồi mới lên tiếng: “Đây đều là chúng em đang nợ.”
Tâm lạnh như băng của chị hai Triệu lập tức bắt được từ ngữ mấu chốt: “Nợ?”
“Dạ vâng, bằng không chúng em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” - Diệp Sở Sở nói rồi chỉ vào bệ bếp cùng tường, mặt đất lát gạch men sứ nói – “Còn có cái này, cái này, cái này tất cả chỗ này đều là đang nợ, hạn hoàn tiền là từ một đến ba năm sau.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều là sợ ngây người, nợ? Trong phòng những vật xa hoa này vậy mà tất cả đều là nợ?
“Ôi trời ơi, lá gan chú sáu Triệu này cũng quá lớn rồi, tất cả đều là nợ, nhà cô chú rốt cuộc là thiếu đến bao nhiêu tiền a? Hắn còn không muốn sống yên ổn nữa hay sao?” - Vợ Vương lão tam nghẹn họng nhìn trân trối nói.
“Chú nhà cô không thể để mặc kệ được nữa, đặc biệt là tiền nong, cô phải quản lấy việc đó đi!” - Chị dâu Trang trong lòng dễ chịu không ít, ngoài miệng nói.
“Phận người phụ nữ là quản lấy tiền nong, em làm sao có thể mặc kệ được? Em nếu có quản thì lão Lục đã không mang đi phung phí như thế rồi a? Chị cũng không dám tưởng tượng, nếu đổi lại là chị thiếu nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là trực tiếp đi tìm con sông nhảy xuống còn nhẹ lòng, cả đời này nhất định không thể trả hết nổi a!” - Chị tư Triệu chịu không nổi nói.
“Cũng chẳng phải thế nào, trách nhiệm của người đàn ông chính là kiếm tiền, trách nhiệm của người phụ nữ chính là quản tiền. Chuyện trong nhà đóng cửa lại bảo nhau.” - Vợ Vương lão tam nói.
“Hắn có đòi tiền thì em không cho hắn nữa, còn đòi thì nháo với hắn chút cũng được, em bây giờ còn đang mang thai, một khóc hai nháo ba thắt cổ, xem xem hắn còn có gan mà đòi tiếp hay không!” - Chị dâu Trang xuất chiêu cống hiến.
Đã đến lúc này, cho dù là chị hai Triệu trong lòng cảm xúc cũng đã cân bằng.
“Thím út, em cũng không thể luôn luôn dựa vào hắn mà đưa cho hắn quản lí hết được, em cũng phải đến nói cho chú ấy hiểu một chút, mắc nợ kì thực cũng không có gì to tát, nhà chị lợp nhà cũng mắc nợ, nhưng không thể nợ quá nhiều, nợ quá nhiều sẽ không thể nào trả nổi a.” - Chị hai Triệu nói lời thấm thía.
Nhà mới của chị ta đương nhiên không có cách nào so sánh được với ngôi nhà này, nhưng chị hai Triệu cũng không có thiếu nhiều nợ như vậy, cho nên có thể nói, cuộc sống nhà chị ta không thể được tính là quá tốt, nhưng nhìn xem tình huống thực tế, Triệu Văn Thao sống cuộc sống sung sướng nhưng nợ nần nhiều đến như vậy, chị ta nghe mà cũng thấy sợ hãi.
Thằng nhãi này bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một đống đồ vô dụng về, làm sao còn tí tiền nào được?
Nghĩ như vậy chị hai Triệu lại một lần cảm thấy đồng cảm với Diệp Sở Sở, vừa mới nhìn qua thì làm người ta không nhịn được mà ghen tị, ai mà biết được hóa ra tất cả chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng xa hoa a.
Nhờ có mấy cái miệng của nhóm người chị dâu Trang, rất nhanh tất cả ông bà cô dì chú bác họ hàng đều biết, Triệu Văn Thao thiếu một đống nợ lớn.
Đều lại đây muốn nói chuyện với Diệp Sở Sở, vừa bảo vừa khuyên cô nhất định phải quản chồng cho tốt, mặc kệ hắn làm càn như thế, trời còn muốn bị hắn cho đâm cho thủng, chưa thấy qua ai có lá gan lớn đến như vậy!
Nhưng mà thật đúng là chẳng ai nói, đối với chuyện tại sao Triệu Văn Thao đồng ý kí sổ nợ nần lại không ai có điểm hoài nghi.
Bởi vì mặc dù biết Triệu Văn Thao có mối làm ăn buôn bán, nhiều ít cũng kiếm được chút tiền lời, nhưng dù cho có kiếm lại được nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ không có khả năng giàu có đến độ như thế này a.
Những vật này đáng giá bao nhiêu tiền? Chắc chắn không có khả năng chỉ dựa vào mối làm ăn buôn bán chút ít ấy mà có thể mua sắm đầy đủ toàn bộ số đồ này.
Suy nghĩ nhất quán lại một chút tác phong làm việc của Triệu Văn Thao, cho nên quả thật là không ai mang theo một chút hoài nghi nào, đây tuyệt đối chính là nhờ đi vay nợ, lá gan này so với báo thật sự còn lớn hơn!
Nợ tiền trong nhà để tính sau, cha Triệu mẹ Triệu một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua, dù sao cũng đã biết con trai có bản lĩnh kiếm được bao nhiêu tiền.
Chính là ai biết còn nợ nhiều tiền đến như vậy.
Mẹ Triệu cố tình ở lại sau những người khác, nhịn không được hỏi: “Nhiều tiền như thế, con có xoay sở hết được không?”
Triệu Văn Thao biết mẹ già lo lắng, cười nói: “Mẹ à, con vẫn xoay sở tốt, nhưng xem chừng cũng phải mất đến ba năm đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");