Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chớp mắt một cái đã đến tiệc đầy tháng của Bạch Dương rồi.
Lúc này đã là lúc bắt đầu tách bí ngô, cũng là lúc mệt nhất, làm từ ngoài ruộng về đến nhà đã hết sức mà nấu cơm rồi, kêu con cái tùy tiện nấu chút cháo gì đó ăn đối phó một chút rồi thôi.
Hai bữa còn lại đều ăn lương khô, dưa chua, với nước sôi, miệng lúc nào cũng nhạt thếch chẳng có vị gì.
Thời điểm này Triệu Văn Thao làm tiệc đầy tháng chính là nói gì cũng phải đi, cho đỡ thèm đó!
Triệu Văn nghĩ đến việc này từ sớm rồi, đồ ăn chuẩn bị đầy đủ, tiệc đầy tháng của con trai nhất định phải làm cho ra trò, thị gà, thịt vịt, thịt thỏ, còn có cả thịt heo nữa, làm một cái bữa tiệc thật lớn.
Chị cả Triệu với chị năm Triệu cũng quay về giúp đỡ, hai người mẹ Diệp với mẹ Triệu làm đầu bép chính, còn thêm mấy người chị nữa.
Triệu Văn Thao cùng với mấy anh trai, còn có hai cậu lớn tiếp khách đến, cha Triệu với cha Diệp thì ngồi ở vị trí chủ vị, cẩn thận nói chuyện đầy khiêm tốn với mọi người.
“Chúc mừng chúc mừng, ôm được cháu trai rồi!”
“Chúc mừng chúc mùng, có cháu ngoại trai rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Hai người cha này kẻ xướng người hòa, cũng rất hợp rơ.
Diệp Sở Sở ôm con ngồi ở trên giường, sáng sớm Triệu Văn Thao nấu hai nồi nước sôi lớn, Diệp Sở Sở sung sướng đi tắm một lần từ đầu đến chân cho thoải mái.
Cả đứa nhỏ cũng đi tắm luôn.
Quần áo gì đó mẹ Triệu cũng giặt sạch sẽ hết rồi, trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ một vòng, như vậy thì mấy người phụ nữ đến ăn tiệc đầy tháng đi vào trong phòng cũng không hề cảm thấy trong phòng ở cữ có mùi gì lạ, ngược lại còn rất sạch sẽ.
Đám phụ nữ vợ của Vương lão tam kia có chút kinh ngạc, nói: “Sao trong phòng lại sạch sẽ thế này?”
Ở cữ nuôi con nhỏ, căn bản không có thời gian để dọn dẹp phòng ốc, chủ yếu là vì không có sức mà dọn.
Mới dọn dẹp xong mấy phút sau là lại bị bẩn hết, không giữ được trạng thái sạch sẽ nửa tiếng, ai còn tâm tình dọn dẹp nữa, thời gian dài thì cũng quen việc để nó loạn hết cả lên.
Nhưng xem căn phòng mà Diệp Sở Sở ở cữ kìa, còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả trước lúc ở cữ.
Đây cũng chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu chính là nhìn Diệp Sở Sở không giống như người mới sinh con xong.
Về cơ bản thì sinh con xong thì trên mặt người phụ nữ sẽ có một chút tàn nhang gì đó, khí sắc cũng khá kém, có chăm sóc đến mấy cũng không được, con nhỏ quấy nhiều không nghỉ ngơi được, khí sắc lúc nào cũng trong tình trạng không được tốt.
Nhưng khuôn mặt Diệp Sở Sở vẫn cứ trắng trắng mịn mịn, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời, thần thái sáng láng, chỉ có điều có hơi mập hơn so với trước kia, nhưng ngược lại điều này làm cô ấy có thêm một loại cảm giác thành thục, trưởng thành hơn.
Cái này vừa nhìn một cái là biết người có phúc rồi!
Lại nhìn đứa nhỏ xem, cũng là một khuôn mặt trắng nộn, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, vừa đầy tinh thần lại vừa sạch sẽ.
Trong lòng mấy người phụ nữ đều không kìm được mà có chút ngưỡng mộ, đây là người phụ nữ sinh con rồi sao? Đây là phụ nữ ra cữ sao? Đây là đứa trẻ nhỏ mà lúc nào cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ được sao?
Tránh được khúc cầm trứng gà với mì lần kia rồi, nhưng lần này chị tư Triệu cũng ôm con đến.
Sao lại không đến? Nghe nói làm không ít đồ ăn ngon mà, làm gì cũng phải sang ăn cho đã cơn ghiền chứ!
Nhưng lần này đến lại tạo thành sự so sánh vô cùng rõ rệt.
Bởi vì cùng là người mới sinh con xong nhưng lại có sự khác biệt như ngày với đêm.
Tóc của chị ấy xơ xác, nước da tối màu, hai tay thô ráp, có đứa nhỏ trong lòng ngược lại còn không tệ, thật ra lần ở cữ này chị tư Triệu cũng ở không tệ lắm, trong thôn cũng ít có ai như chị.
Nhưng chính vì cảm xúc của chị ấy không tốt, vẫn luôn oán hận sao không sinh được con trai, cho nên có ăn bao nhiêu đồ tốt đi nữa cũng vô dụng.
Đến bây giờ so sánh với Diệp Sở Sở bên này thì quả thực là quá mức rõ ràng.
Chị tư Triệu vừa mới sang đây lại bị so sánh như thế, xém chút nữa thì tức muốn lật mặt bỏ đi luôn, nhưng cuối cùng cũng vì bữa ăn ngon mà nhịn lại.
Đám phụ nữ cũng không quan tâm chị ấy, nhao nhao hỏi thăm Diệp Sở Sở.
“Cô thu dọn kiểu gì thế, lúc tôi sinh con kia đến thời gian ra ngoài đi tiểu cũng không có.”
“Tôi đến cơm còn không ăn được cơ.”
“Tôi cũng thế, tối đến không ngủ được, ban ngày cungx không thể nào nghỉ ngơi được, nhà tôi cũng không thể bớt lo được!”
“Mới giặt đồ xong là đã bẩn rồi, trên người lúc nào cũng có mùi lạ.”
“Sở Sở, cô tắm rồi đúng không? Mới hết cữ đã tắm, đừng để bị bệnh đó.”
Mọi người cứ cô một câu tôi một câu nói mãi.
Chị tư Triệu đứng ở một bên cũng không thể nào chen miệng vào được, thực tế cũng không muốn chen miệng vào.
Nhìn Diệp Sở Sở xem, rồi lại nhìn lại mình xem, nhìn đứa con trai mập mạp mũm mĩm của người ta đi, rồi lại nhìn lại đứa con gái của mình xem, thôi cái nỗi đau trong lòng này cũng không muốn nhắc đến nữa.
Chị cũng có chút hối hận khi đến đây, có điều rời đi thì cũng tiếc không nỡ đi, vẫn là câu nói ấy, có nhiều đồ ăn ngon như thế cơ mà.
Diệp Sở Sở cũng cười cười nói chuyện với mọi người, có điều cô nói chuyện cũng rất khéo léo, không hề nói tiểu Bạch Dương dễ nuôi, cũng nói tiểu Bạch Dương quấy lắm, còn nhà sạch sẽ như thế này là do mẹ cô với lại mẹ chồng cô đều là người ưa thích sạch sẽ.
Nên qua bên này dọn dẹp chăm sóc giúp cô.
Hạ Tùng Chi cũng ôm đứa nhỏ sang đây, trạng thái của cô ấy tốt hơn chị tư Triệu một chút, mặc dù chị ấy cũng có chút tiếc nuối đứa con đầu lòng không phải là con trai, nhưng dù sao cũng chỉ là thai đầu, Triệu Văn Chi cũng thích con gái, không hề ghét bỏ chút nào, ngược lại đến khuyên nhủ cô cho cô yên tâm, trong lòng tốt thế nên trạng thái cũng tốt theo.
Nhưng mà so với Diệp Sở Sở thì cũng kém không ít.
Nhưng chủ yếu cũng là vì bây giờ đang thu hoạch vụ mùa thu, đất của nhà nhiều, cô cũng phải ra đồng làm việc, con thì để cho bà nội thay phiên nhau chăm sóc, không giống như Diệp Sở Sở ở trong phòng cả ngày, cho dù làm thì cũng chỉ làm mấy việc nhà, rất ít khi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ cô ấy đã trắng rồi, ở trong nhà mãi thế này lại còn trắng hơn.
“Khí sắc của em sao lại tốt thế chứ?” Hạ Tùng Chi không kìm được sự ngưỡng mộ trong lòng nói.
Diệp Sở Sở cười nói: “Một tháng này ngoại trừ ăn ra thì em đi ngủ, chẳng làm gì cả, mọi người mà cứ ở một tháng giống như em thế này thì cũng giống em thôi. Hơn nữa em cũng mới tắm xong, đun được hai nồi nước ấm lớn, đứa nhỏ cũng được tắm luôn.
Hạ Tùng Chi nhìn tiểu Bạch Dương nói: “Đứa nhỏ này đúng là mỗi ngày một khác mà, mập hơn không ít so với lần trước chị thấy nó.” Nói xong liền mỉm cười nhìn Diệp Sở Sở: “Em cũng thế, cũng mập hơn chút, nhưng không nhiều, nhưng mà lại nhìn rất đẹp.”
Diệp Sở Sở liếc chị ấy một cái nói: “Chị muốn nói em mập thì cứ nói.”
Cô cũng biết là tháng ở cữ này ở tốt quá rồi, vì vậy cũng mập hơn một chút, tối hôm qua cô cũng hỏi Văn Thao nhà cô rồi.
Kết quả Văn Thao nhà cô nói thích đến mức không tả được, nói bây giờ ban đêm lạnh rồi, ôm cô ngủ giống như ôm một bó bông mềm vậy, vô cùng thoải mái.
Diệp Sở Sở không thèm nói chuyện với hắn nữa, ai là bông chứ, đây là nói cô nở tung hết rồi chứ gì?
Mặc dù sao đó Triệu Văn Thao cũng đã dỗ dành cô một phen, nhưng mà Diệp Sở Sở vẫn nghĩ, đợi đến khi không cần cho con bú nữa thì cô sẽ giảm cân lại.
“Không mập thật mà, chỉ có điều nở nang hơn trước kia một chút, nhưng như thế này cũng rất đẹp mà, vừa nhìn biết rất vượng nhà.” Hạ Tùng Chi cười nói, nói xong lại thở dài: “Hơn nữa chị còn rất ngưỡng mộ em, em không biết mấy ngày nay chị sống như thế nào đâu, thật sự là mệt muốn chết người luôn.”
Diệp Sở Sở cũng hiểu, nói: “Chúng ta trồng hoa hướng dương với bắp ngô, hoa hướng dương bán rồi, qua hai ngày nữa thì thu hoạch bắp, không bận, bọn chị trồng nhiều loại nên cũng bận rộn mệt hơn thôi, nhưng mà thu hoạch xong vụ mùa thu này thì ổn rồi.”
Diệp Sở Sở biết thu hoạch vụ mùa thu xong thì lại bắt đầu bận rộn chuyện chuẩn bị cho mùa đông, thật ra cũng không có rảnh.
Cuộc sóng nhà nông chính là như vậy, bận cái này xong thì lại bận cái kia, rất hiếm khi có được thời gian thanh nhàn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");