Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Văn Thao ôm con trai đi cùng vợ về nhà.
Về tới nhà là hắn bật đèn lên, cả phòng ốc sáng trưng.
"Có điện đúng là tốt." Diệp Sở Sở nói: "Trước kia cảnh tối lửa tắt đèn, ngẫm lại không được tự nhiên."
"Đúng vậy, có điện làm gì cũng tiện." Triệu Văn Thao giao con mình cho vợ: "Anh đi xem thỏ, thuận tiện thiêm chútt củi, giường lò có thể ấm đến hừng đông."
Bởi vì ở nông thôn có giường sưởi nên trong phòng còn không có lạnh, cũng sợ phòng ngủ quá nóng, nhiệt độ chênh lệch lớn so với ngoài trời, trẻ con dễ cảm, Triệu Văn Thao sẽ không đốt hệ thống sưởi hơi.
"Khì khì!"
Con khỉ nhỏ trèo từ xà nhà xuống, thằng nhóc này lúc trong nhà không có ai đã trốn lên xà nhà.
Diệp Sở Sở sờ sờ nói: "Tài Tài, đi trải chăn ra đi, em trai buồn ngủ rồi."
Con khỉ nhỏ nhảy lên giường lò, sử dụng cả chân trước với sau, mở đệm chăn ra, Diệp Sở Sở đặt con mình trên đó.
Cô lo lắng nhiệt độ của giường lò cao, con trai mình bị nóng, nên cô trải chăn lên, cô cũng nằm cạnh con để tiện đêm cho con bú sữa, chồng cô thì ngủ ở trên giường.
Về phần con khỉ nhỏ, sợ ban đêm nằm mơ đập trúng Tiểu Bạch Dương, bị Triệu Văn Thao gọi vào gần chỗ hắn ngủ, trên giường lò ấm áp, con khỉ nhỏ cũng không dị nghị.
Nhìn thỏ rồi thêm củi xong, Triệu Văn Thao trở về, dùng nước ấm trong chậu rửa mặt, nằm xuống giường lò nói: "Vợ, em coi đã nghiền chưa?"
Diệp Sở Sở buông con ra cũng dùng nước ấm rửa mặt một chút: "Xem hay lắm, không nghĩ tới mới tí đã xem xong hai bộ phim, em còn nghĩ có thể xem thêm một bộ nữa."
"Trước đó nói là chiếu ba bộ, chỉ là người trong thôn nói ngày mai còn phải đi bán lương thực, nếu quá muộn thì mai dậy không được, ảnh hưởng chuyện làm ăn, nên chiếu hai bộ. Ban ngày xem một bộ hí kịch, buổi chiều một bộ, giống với phim chiếu bóng, đều là hai bộ. Ngày mai diễn Bình kịch* “Hoa vi môi”."
*Bình kịch: là một kinh kịch truyền thống của dân tộc Hán, là một trong những thể loại kinh kịch phổ biến nhất trong dân gian và được xếp trong năm thể loại kinh kịch lớn của Trung Quốc
"Ngày mai diễn “Hoa vi môi” sao?" Diệp Sở Sở rửa mặt xong, lấy kem dưỡng ra bôi lên hỏi.
"Đúng, chia làm hai vở, sáng diễn một nửa." Triệu Văn Thao nói đến đây thì có chút lo lắng nói: "Ngày mốt xướng vở “Hằng nga bôn nguyệt”, người trẻ tuổi không thích xem kịch, anh không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đến."
Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Lo lắng không có bao nhiêu người đến xem quảng cáo thỏ của anh?"
"Đúng vậy, chiếu để người già xem cũng vô dụng, bọn họ lại không nuôi." Triệu Văn Thao ngẫm nghĩ: "Người thông minh như mẹ anh thì được mấy người? Nhưng người trẻ tuổi lại không thích xem. Thật sự là khó nghĩ."
Người già quá bảo thủ, cho dù biết là nuôi thỏ có thể bán kiếm tiền, lại cứ mãi kiên định với nghề trồng trọt, cùng lắm là nuôi thêm mấy con gà, không thấy việc nuôi thỏ đáng tin cậy.
Diệp Sở Sở bôi kem lên mặt xong, cởi quần áo chui vào ổ chăn nói: "Kỳ thật em cảm thấy vở “Hằng Nga bôn nguyệt” diễn rất hay, bị anh chèn cái quảng cáo thỏ vào có chút chẳng ra cái gì cả, phá hủy mỹ cảm của nó."
Triệu Văn Thao sửng sốt một chút, nhìn vào vợ mình: "Mỹ cảm?"
Diệp Sở Sở gật đầu: "Là mỹ cảm, từ này em học chỗ chị ba."
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Chị ba em đúng là tòan nói từ lạ, còn mỹ cảm, sao chị ấy lại nói phá hư mỹ cảm? Anh nhớ rõ chị ba em không biết chúng ta quảng cáo cho thỏ mà?"
Triệu Văn Thao cũng không thích nghe diễn, hắn còn không bằng Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở tốt xấu còn biết hí kịch hay, hắn lại không có lấy chút cảm giác nào.
Diệp Sở Sở nói: "Không biết, chị ấy nói chính là trang phục làm cho người ta có cảm giác gắn kết, mà không phải lập dị, như vậy liền phá hư mỹ cảm, em nghĩ đang diễn hay như thế anh không nên chèn quảng cáo vào, mất cả hứng."
"Nhưng anh thấy con thỏ do vợ anh làm rất đẹp!" Triệu Văn Thao cười nói.
Đây là lời nói tự đáy lòng, con thỏ mà vợ hắn làm ra thật sự rất đẹp mắt, mọi người trong đoàn kịch đều yêu thích không buông tay, cho nên quảng cáo mà Triệu Văn Thao đưa ra cũng không phản cảm như vậy.
Diệp Sở Sở cũng là lúc làm con thỏ mới nghĩ đến, tự dưng đang xem hay thì chèn quảng cáo vào thì không hay lắm, đổi phương thức khá có lẽ sẽ tốt hơn một ít, nhưng đổi thành phương thức thế nào thì nhất thời cô cũng không nghĩ ra.
Nhưng mà cô vừa nói ý tưởng này ra, Triệu Văn Thao lại để trong lòng.
Diệp Sở Sở nói xong liền ngủ, một người vừa trông con, còn phải lo liệu việc nhà, cho dù Triệu Văn Thao và con khỉ nhỏ cùng hỗ trợ thì cũng mệt gần chết.
Triệu Văn Thao tắt đèn, dém chăn cho vợ mình, trong lòng cân nhắc đến lời nói của vợ mình, bình tĩnh lại cảm thấy vợ mình nói thật đúng là có lý, nhưng mà đổi phương thức gì bây giờ?
Mang này vấn đề này Triệu Văn Thao bất tri bất giác ngủ thẳng đến hừng đông.
Ngày hôm sau, bởi vì là hát hí khúc, người trẻ tuổi cũng không hứng thú, ai bận việc bán lương thực thì bán lương thực, ai đi nhặt củi thì nhặt củi, các người già đều vui vẻ, sớm ăn cơm, rồi mang bàn ghế nhỏ ra xem diễn.
Sân khấu kịch được dựng trong sân đại đội, bí thư cũng là một người mê xem hát, còn có thể tự mình lẩm nhẩm vài câu, nghe nói còn từng đứng trên sân khấu.
Sân khấu kịch dựng trong sân đại đội cũng tiện với người trong đoàn kịch, ăn ở hoá trang đều ở trong này, mọi người thực vừa lòng.
Triệu Văn Thao đi vào đại đội từ sáng sớm, tìm được kia hai chàng trai thế vai kia.
Bọn họ cùng với những diễn viên khác mới vừa ăn sáng xong, đang hoá trang, chàng trai cao cao thì đang đợi sắp lên đài, đang hoá trang, còn người thấp thì ngày mai mới lên đài, đang giúp đỡ bận việc.
Nhìn thấy Triệu Văn Thao thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Tới sớm vậy!"
Triệu Văn Thao cười nói: "Tới tìm cậu có chút việc."
Người thấp tên là Tần Minh, nghĩ đến chuyện quảng cáo thỏ, vội nói: "Hôm nay xướng bộ “Hoa vi môi”, không phải ‘Hằng Nga bôn nguyệt’."
"Tôi biết." Triệu Văn Thao nói: "Cậu có rảnh không, chúng ta tìm một nơi im lặng để trò chuyện, tôi có chút chuyện."
Người đóng vai Tiểu Hỏa có vóc dáng cao cao kia gọi là Cao Tường, vừa tự hóa trang cho mình vừa đùa giỡn nói: "Cậu đi đi, không cần sợ, anh ta ăn không hết cậu đâu."
Triệu Văn Thao và Tần Minh tức giận liếc cậu ta một cái, những người khác cũng cười rộ lên.
Tần Minh dẫn Triệu Văn Thao tới phòng mình đang ở, tuy rằng đơn sơ, chỉ có một cái giường lò lớn, cùng một ngăn tủ, nhưng cái giường lò kia rất ấm áp.
"Nói ở đây đi." Tần Minh nói.
Triệu Văn Thao đi thẳng vào vấn đề nói chuyện quảng cáo thỏ chèn vào khúc kịch có chút rất đột ngột, gây mất hứng người xem.
Tần Minh nhíu mày: "Vậy anh muốn như thế nào, thế nào mới hay?"
"Cậu xem có thể quay một cảnh riêng cho con thỏ của tôi được không?" Triệu Văn Thao hỏi.
Nếu như ngoan cố để phá hư mỹ cảm, vậy thì cứ để diễn riêng ra, vậy thì không phải sẽ không phá hư mỹ cảm nữa sao, chẳng những không phá hư còn có thể tạo thành mỹ cảm.
Không thể không nói, Triệu Văn Thao là một người rất sáng tạo.
Đáng tiếc Tần Minh thưởng thức không được, tức giận đến bật cười: "Cho một mình con thỏ của anh diễn riêng một cảnh, anh đang nói đùa cái gi fthế, anh cho là diễn một tuồng kịch dễ dàng như vậy sao? Chuyện này không được!"
"Không phải, cậu nghe tôi, diễn như “Hoa vi môi” thì chắc chắn không được, tôi chỉ là muốn đơn giản, nửa giờ là được, diễn câu chuyện cũ về một con thỏ mà chúng tôi nuôi, tôi cam đoan mọi người chắc chắn sẽ thích xem!"
Tần Minh nghĩ đến chuyện diễn chuyênh Triệu Văn Thao nuôi con thỏ kia ở trên đài, nhất thời cả người lạnh lẽo.
"Không được, không diễn được!" Tần Minh lại cự tuyệt.
"Cậu không thử thì làm sao mà biết được?" Triệu Văn Thao kiên nhẫn thuyết phục: "Tôi nói với cậu, thôn chúng tôi nuôi thỏ phát sinh rất nhiều chuyện, cũng không kém với cốt truyện mà các cậu diễn đâu, muốn có thú vị thì có thú vị! Cậu diễn đi tôi sẽ bao cậu một chầu!"
Tần Minh thấy Triệu Văn Thao kiên trì, nhịn không được nói: "Tôi không rõ, nhiều diễn viên như vậy tại sao anh lại cứ khăng khăng là chúng tôi?"
“Chúng tôi” là chỉ cậu ta cùng Cao Tường, bởi vì Triệu Văn Thao quay quảng cáo muốn chính bọn họ hỗ trợ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");