Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Văn Thao cười nói: “Vợ, em đừng lo lắng, anh tới chỗ khác xin mấy con chó và mèo.”
Bấy giờ Diệp Sở Sở mới hài lòng, hai con mèo con Tiểu Bạch và Tiểu Ly không sợ, lần lượt cọ vào tay Diệp Sở Sở, lăn qua lăn lại, làm nũng giống như đứa bé.
Triệu Văn Thao nhìn cũng ham thích, vươn hai ngón tay, hai con mèo nhỏ kháng nghị cắn cắn.
Diệp Sở Sở thấy vậy cười ha ha.
Tiểu Bạch Dương thấy mẹ cười cũng cười theo.
“Thằng ranh con, mày còn chê cười cha mày! Xem tao chỉnh đốn mày thế nào!”. Nói xong, Triệu Văn Thao đi lên lật ngược Tiểu Bạch Dương, gãi gãi cho ngứa.
Tiểu Bạch Dương cười ha ha.
Diệp Sở Sở thấy Triệu Văn Thao không dừng, mau chóng kéo ra: “Anh đủ rồi, đừng làm con cười mệt!”
Triệu Văn Thao thuận thế thả Tiểu Bạch Dương, ôm vợ đặt lên giường gạch, cười nói: "Vậy chỉnh đốn em nha!"
Diệp Sở Sở cũng sợ ngứa, trừng mắt liếc hắn một cái nhưng đã bị gãi nhột, bật cười.
Tiểu Bạch Dương thấy mẹ bị chỉnh đốn, cười hoa chân múa tay vui sướng.
Khỉ con thấy vậy sốt ruột kêu éc éc, không biết hai người này đang làm cái gì, đánh nhau sao? Không giống mà! Cuối cùng vẫn nhảy lên người Triệu Văn Thao, nhảy nhót.
Triệu Văn Thao tức giận không chịu được, mình đang đùa giỡn cùng vợ, khỉ con ngốc mi làm cái gì thế!
Thỉnh thoáng mỗi ngày đều trình diễn như này một lần.
Triệu Văn Thao nghe theo ý kiến của bác Triệu và cha, đến cửa hàng Thái Bình mua mấy xe phân heo về và bón vào ruộng.
Thôi Nhị vừa hất xuống bờ ruộng vừa nói: “Anh sáu, sao anh bón phân heo nữa vậy! Không phải đang bón phân hóa học sao?”
“Nghe nói thứ đó sẽ cho năng suất cao hơn, nhưng lương thực đối với người thì không tốt lắm, vẫn đừng bón thì hơn, chúng ta chỉ trồng đủ cho mình ăn thôi được rồi.”
Triệu Văn Thao nhìn bông lúa mì nặng trịch, không bón phân hóa học vẫn phát triển rất tốt, không biết có phải là tại mới trồng không.
Thôi Nhị vẫn không hiểu: “Nhưng bón phân hóa học thì được nhiều lương thực, năm ngoái anh bón phân hóa học, một mẫu ngô được hơn một nghìn cân, bán đi cũng được không ít tiền!”
"Đúng vậy, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Nếu vì ăn mà đổ bệnh, vậy cái được không bù đủ cái mất."
Thôi Nhị cười nói: “Anh sáu, sao anh nghĩ vậy? Em nghe nói bây giờ tất cả mọi người đều bón phân hóa học, cán bộ trong thôn cũng cổ vũ mọi người bón phân hóa học nữa là!"
Triệu Văn Thao bôn ba ở bên ngoài, cũng buôn bán phân hóa học, đương nhiên biết rõ chuyện này. Hắn cũng có chút do dự, điện thoại cho Diệp Minh Bắc hỏi việc này, nghĩ rằng anh ta ở Bắc Kinh sẽ hiểu biết hơn, bèn hỏi thăm một chút xem rốt cuộc bón phân hóa học có được không. Diệp Minh Bắc cũng không rõ ràng lắm, hỏi Chu Mẫn, Chu Mẫn đương nhiên rõ ràng lợi và hại của bón phân hóa học, sau đó nói rõ chi tiết cho Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao cân nhắc, vẫn quyết định bỏ, chỗ xấu của thứ này trong thời gian ngắn đúng là nhìn không ra, nhưng thời gian dài sẽ xảy ra, đến lúc đó cũng đã chậm.
“Muốn bón thì bón đi, tự mình làm chủ mọi chuyện.”
Triệu Văn Thao không thích chõ mõm vào, huống chi việc không liên quan tới mình cũng không thể xen vào, nông dân muốn có nhiều lương thực là sai sao? Bón nhiều phân hóa học thu hoạch được nhiều là sai sao? Nếu đã biết câu trả lời thì còn nói cái gì nữa, tự lo cho mình là được rồi!
Thôi Nhị không rõ, bảo: “Thế rốt cuộc là bón hay không bón đây?”
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Cậu muốn bón thì bón, không muốn bón thì đừng bón.”
Thôi Nhị ngẫm nghị, lại nói: “Anh sáu, phân heo này là anh xin của người ta đúng không?”
“Gì mà xin của người ta, anh mua ở cửa hàng Thái Bình, một xe hai đồng!”
Thôi Nhị có hơi khó tin: “Ồ, phân heo đắc thế!”
“Bọn họ chăn heo, phải nuôi hơn mười miệng ăn, rất mệt, bán phân cũng có thêm chút thu nhập.”
Thôi Nhị đột nhiên có một ý nghĩ: “Anh sáu, vậy nếu em chăn heo thì sao?”
Triệu Văn Thao kinh ngạc, Thôi Đại là do mình chỉ đường nên càng ngày càng sáng dạ, nhưng không ngờ Thôi Nhị cũng thông minh, còn biết chủ động đưa ra ý tưởng kiếm tiền.
“Được chứ, nhưng mà cậu muốn nuôi hơn mười con thì e là không được, sân của nhà cậu quá nhỏ, không nuôi được nhiều vậy đâu. Hơn nữa, nhà của cậu đã ba miệng ăn rồi, con heo phải ăn lương thực, trước tiên em phải mua cây ngô. Còn nữa, chăn heo rất mệt nhé, một ngày phải ăn bốn bữa, còn phải thêm thức ăn bổ sung, như vậy mới có thể mập lên. Trước kia bọn anh nuôi theo phương pháp của nhà, ăn thì cũng được nhưng bán thì không. Cậu muốn nuôi thì đi nghe ngóng trước, xem người ta nuôi thế nào, hiểu rồi hẳn quyết định.”
Thôi Nhị không ngờ phiền toái tới vậy, nghĩ đến Triệu Văn Thao là người đầu tiên nuôi thỏ, bây giờ đã xây được trang trại thỏ khi chưa đến hai năm, không khỏi bắt đầu bội phục, anh sáu thật là đỉnh!
Việc Triệu Văn Thao rải phân heo vào ruộng rất nhanh sau đó người trong thôn cũng biết, bọn họ đều rất buồn bực. Năm ngoái Triệu Văn Thao mồm năm miệng tám chõ mỏ bảo bón phân hóa học, sao năm nay không bón tiếp đi! Quan trọng chính là phân hóa học giúp năng suất lương thực của Triệu Văn Thao nhiều hơn.
“... Đây là cái gì, lương thực được bón phân hóa học không tốt cho sức khỏe? Cái này là ai nói thế?”
Thôi Nhị đáp lời: “Là anh sáu nói.”
"Triệu Văn Thao à! Ha ha, thằng nhóc này nói một lời thôi chứ, năm ngoái bảo phân hóa học có thể tăng năng suất, năm nay lại sửa lời thế này, hắn làm vậy để làm gì chứ?”
Thôi Nhị không quan tâm gã, bảo: “Muốn làm gì có liên quan gì tới anh đâu. Anh muốn bón phân hóa học thì bón, đâu có ai cản anh!”
“Thôi ngưng! Oắt con làm việc cho nhà người ta, sang chảnh gì chứ, nói trắng ra cậu chính là một thằng ở!”
Trong thôn lập tức nghị luận, bấy giờ chính phủ đã bắt đầu cổ vũ mọi người bón phân hóa học, lại nói tiếp đây là do ảnh hưởng của Triệu Văn Thao, năm trước hắn bón phân hóa học thu được nhiều ngô tới vậy, sau khi chính phủ biết quyết định dốc lực mở rộng phân hóa học, nào nghĩ đến năm nay người ảnh hưởng Triệu Văn Thao lại trở quẻ.
Nhưng mặc kệ Triệu Văn Thao nghĩ thế nào, năm nay chính phủ vẫn cổ vũ mọi người dùng phân hóa học, mặc dù mọi người chưa hoàn toàn hiểu hết về phân hóa học nhưng năm nay người dùng phân hóa học đúng là nhiều hơn năm trước một chút. Trong đó, thôn Kháo Sơn là dùng nhiều nhất, điển hình là nhà họ Triệu, mấy người anh em nhà đó đều dùng, dù cho lúc trồng Triệu Văn Thao cũng dùng chút phân hóa học, nhưng về sau(không dùng) cũng vô dụng. Phân hóa học cũng không phải chỉ dùng một lần, trong quá trình hoa mầu phát triển phải dùng ít nhất ba, bốn lần, ví dụ như cây ngô, trừ lúc trồng bón chút phân hóa học ra thì lúc thân bắp cao lên, lúc lõi ngô được hình thành, lúc còn đang ngậm sữa, hay thậm chí nửa tháng trước khi bẻ ngô thì bón phân hóa học vẫn tạo thành một tác dụng rất lớn. Có thể nói, toàn bộ quá trình hoa mầu trưởng thành hầu hết đều dựa vào bón phân hóa học mà phát triển, đương nhiên có thể cho năng suất lương thực cao.
Triệu Văn Thao chỉ bón chút khi trồng, từ đó tới giai đoạn cuối không bón nữa. Vì vậy, trông thấp bé hơn hoa mầu người khác rõ ràng, nhưng mặt khác vẫn coi như ổn, dù sao hắn không bón phân hóa học nhưng phân nhà nông thì vẫn bón vào không ít.
Anh ba tìm anh hai nói: “Sáu nó lại làm trò quái quỷ gì thế? Nói bón phân hóa học vào hoa mầu không tốt cho cơ thể, vậy sao chính phủ cổ vũ chứ?”
Anh hai nào biết chứ, lúc trước không bón phân hóa học nói năng suất không được bao nhiêu lương thực, bây giờ bón phân hóa học thì bảo không tốt cho cơ thể, vậy thì nên trồng thế nào đây!
Anh hai thở dài, nói: “Anh cũng không biết, anh trồng trọt chưa tới mấy năm, việc này có lẽ nên đi hỏi cha đi.”
Anh ba oán giận cực kỳ: “Em hỏi rồi, là cha bảo sáu đừng bón phân hóa học. Anh thấy cha bất công cỡ nào không, ông không nói cho chúng ta biết là do không sợ chúng ta ăn sẽ bị bệnh sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");