Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
  3. Chương 371: Giữa đồng hương
Trước /397 Sau

Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 371: Giữa đồng hương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu Mã cười khổ nói: “Anh tư à, đó là quần áo mặc để chụp ảnh, một bộ đắt lòi con mắt, em làm sao mặc nổi. Cho dù mặc nổi, cũng không mặc lúc bình thường được!”

Anh tư gật đầu: “Tôi đã nói mà, ở trên đường cái tôi cũng không thấy ai ăn mặc như vậy.”

“Cũng có, chỉ là bọn họ không đến nơi chúng ta thấy mà đi dạo thôi.” Tiểu Mã tỏ vẻ rất hiểu.

“Tiểu Mã, giờ cậu không mặc quần bông đấy à? Thế thì làm sao mà được chứ?” Anh tư quan tâm nói: “Nếu như lạnh cóng hỏng chân, già rồi thì chịu khổ lắm đấy.”

“Chỗ em ở và nơi làm việc đều có hệ thống sưởi hơi nên không lạnh, cũng không thường xuyên ra ngoài mà.” Tiểu Mã nói rồi bắt đầu tố khổ: “Chỉ là em muốn ra ngoài cũng không ra được, quá bận rộn. Anh đã nghe chị Chu nói đến tuần lễ thời trang rồi chứ ạ?”

“Chị Chu?” Anh tư trong chốc lát không phản ứng kịp.

“Chính là lão đại, Chu Mẫn ấy.” Tiểu Mã nhỏ giọng nói.

Anh tư à một tiếng rồi liên tục gật đầu: “Biết biết.”

“Trước Tết âm lịch sẽ cử hành tuần lễ thời trang, lúc này mỗi ngày em đều đang luyện cách đi trên sàn diễn, còn phải chụp ảnh, còn phải học tập đủ thứ, mà phải học thuộc lòng ấy. Anh tư ơi, anh không biết đấy thôi, bây giờ mỗi ngày trời chưa sáng mà em đã dậy rồi, buổi tối mười một mười hai giờ mới được ngủ, mệt mỏi lắm!” Tiểu Mã thở dài nói rồi cầm lấy ly nước uống một hớp: “Mấu chốt là còn không cho ăn no.”

“Hả!” Anh tư kinh ngạc nói: “Không cho ăn cơm no? Vì sao chứ?”

Tiểu Mã chỉ chỉ thân thể của chính mình: “Sợ mập ạ, bây giờ mỗi ngày em ăn mà đều không thể tự mình tính toán, ăn gì uống gì, khi nào ăn đều có người chuyên sắp xếp cho.”

Anh tư hết sức kinh ngạc, anh ta từng nghe Mã quả phụ nói qua về chuyện Tiểu Mã không được mập, mập là không chụp được ảnh nhưng anh ta cũng chẳng coi ra gì, người trong thôn cũng không coi ra gì, cho rằng Mã quả phụ khoác lác, không biết gì mới nói như vậy, không ngờ đó lại là sự thực!

“Vậy, vậy mỗi ngày cậu ăn gì thế?” Anh tư nhìn cơ thể của Tiểu Mã, không biết có phải là do trong đầu nghĩ vậy hay không mà thoạt nhìn quả thực là gầy hơn so với trước đây.

“Sáng sớm ăn trứng gà, cháo trắng, có đôi khi là sữa đậu nành, bánh ngô. Sáng sớm sẽ để cho em ăn no, buổi trưa ăn thịt, rau, hoa quả, cũng có thể ăn no nhưng không được ăn quá no, buổi tối thì ăn ít hơn nhiều, mỳ không nhạt nhẽo, hoặc là cháo rau, có đôi khi là trứng gà.” Tiểu Mã lắc đầu nói: “Em không được ăn dầu mỡ nhiều, quá mặn, cay, còn cả ngọt. Chị Chu nói, em chẳng những phải bảo đảm hình thể mà còn muốn bảo dưỡng da, có trang điểm hay không cũng đều phải đẹp. Đúng rồi, mỗi sáng sớm phải rèn luyện, buổi tối phải luyện tập dáng đi trên sàn diễn, lúc nào làm cái gì cũng đều có quy định hết.”

Mới vừa rồi còn không nhận ra, lúc này anh tư mới phát giác được Tiểu Mã nói chuyện cũng không đồng nhất còn chỗ nào không đồng nhất thì không nói ra được, nhưng nói chung là không đồng nhất, khá giống với lời của Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn, còn có vài điều nghe mà không hiểu lắm. Nhưng anh ta nghe ra được Tiểu Mã đang oán trách.

“Vậy nếu như cậu không muốn làm thì về nhà thôi.” Anh tư suy nghĩ một lát rồi nói.

“Về nhà?” Tiểu Mã lắc đầu: “Em không trở về được.”

“Vì sao chứ? Là, là ai không để cậu trở về sao?” Anh tư cẩn thận hỏi.

Tiểu Mã cười khổ: “Ai có thể không để em trở về chứ? Anh tư ơi, anh không biết đấy thôi, thật sự có rất nhiều người muốn làm người mẫu đều không làm được đấy! Chen chúc đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn tiến vào mà còn không vào được. Em may mắn như vậy, vào được rồi, em có thể không làm nữa sao? Không thể được! Hơn nữa, trở về cũng không bỏ được linh hồn của em đâu.”

“Cái gì cơ?” Anh tư nghe thấy mà ngơ ngác.

“Đây là chị Chu nói, chị ấy nói ở thành phố lớn không buông bỏ được thân thể, về quê thì không bỏ được linh hồn.” Tiểu Mã giải thích.

“Ý gì vậy?” Anh tư nghe không hiểu.

“Chính là lúc này em trở về cũng sống không quen với cuộc sống nông thôn nữa. Anh tư, đợi anh ở nơi này được mấy tháng thì sẽ biết, khẳng định là anh không muốn trở về nữa.” Tiểu Mã nói.

Anh tư nhớ tới căn nhà nhỏ mà Diệp Minh Bắc chen chúc ở đó rồi lắc đầu. Anh ta muốn ở căn nhà lớn tại nông thôn hơn, lại nhìn thứ do chính mình bện và gật đầu, ở nông thôn thì mấy thứ này không bán được tiền.

“Anh xem, bây giờ anh đã không muốn trở về rồi.” Tiểu Mã cười nói.

“Lúc này tôi không muốn trở về là bởi vì tôi muốn kiếm được ít tiền.” Anh tư tự giễu nói: “Tiền của tôi đều mất cả rồi, chỗ đó còn có tiền ra riêng nữa đó, đều mất cả rồi. Tôi nào có mặt mũi mà trở về chứ?”

“Anh tư, em nghe nói anh bị mất tiền rồi, sao anh lại làm mất thế?” Tiểu Mã hứng thú.

“Tôi cũng không biết là làm sao mà mất, cũng chẳng biết mất khi nào, chờ lúc tôi sờ đến tiền thì đã không còn rồi.” Anh tư ngẫm lại thì vô cùng hối tiếc: “Lúc đó mà tôi may trong quần đùi thì tốt rồi, thế mà cứ để ở trong túi, tưởng là bọc ở trong trong quần áo thì không sao đâu, kết quả vẫn bị thó mất!”

Tiểu Mã cười nói: “Anh tư, anh thật đúng là! Tiền chỉ có thể đặt ở trong quần đùi được thôi! Lúc em tới, bên ngoài chỉ để lại mấy hào tiền, chỉ như vậy thôi mà em còn lo lắng đấy. Từ nhà chúng ta đến thủ đô, xe đông vô cùng, cho dù có người trộm tiền anh cũng không có cảm giác gì đâu.”

“Còn không phải sao? Chật như nêm ấy, tôi còn chưa từng thấy nhiều người như vậy bao giờ Lúc tôi lên xe là có người đẩy tôi đi lên đấy. Tôi thấy có người dẫn theo con cái, có kẻ lấy đồ, ôi, đúng là chịu tội mà, đừng nhắc đến nữa.” Bây giờ anh tư nhớ lại lúc lên xe lửa thôi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chờ đến bên này đường mới khá lên, tôi đoán chính là lúc chen chúc đó bị thó mất.”

“Đúng vậy, trộm tiền đều trộm vào lúc đó cả mà.” Tiểu Mã nói rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Anh tư ơi, chị Chu sắp xếp công việc gì cho anh thế?”

Anh tư ra chỉ các loại vật liệu đan bện được đặt ở trên bàn và trên đất: “Đây chính là công việc của tôi.”

Tiểu Mã liếc qua một lần: “Là bện thứ gì vậy ạ? Thế cho anh bao nhiêu tiền?”

“Chưa nói, chỉ bào tôi cứ bện trước.” Anh tư nói rồi thở dài một hơi: “Mấy thứ này ở dưới quê chúng ta cũng chỉ được vài xu tiền. Bện một cái giỏ lớn mới được có bao nhiêu chứ đừng nói đến cái đồ chơi nhỏ như thế. Tôi cũng không biết khi nào có thể kiếm về số tiền đã mất nữa. Tiểu Mã ơi, bây giờ cậu kiếm được rất nhiều đúng không?”

Tiểu Mã đang nghe đến xuất thần, khi nghe anh tư đột nhiên hỏi mình thì vội nói: “Em cũng không biết được bao nhiêu. Chị Chu đã nói thuê thầy Triệu cho em tốn rất nhiều tiền nên sẽ không cho em quá nhiều tiền lương. Chị ấy bảo em cứ làm như vậy trước, đợi có danh tiếng rồi nói sau.”

“Danh tiếng?” Anh tư lại không hiểu.

“Làm người mẫu cần danh tiếng, chỉ cần nổi tiếng vậy thì mới có thể kiếm nhiều tiền hơn, không nổi tiếng thì chả kiếm được bao nhiêu đâu.” Tiểu Mã thở dài nói: “Còn nữa, cái này là ăn cơm thanh xuân, em cũng không biết về sau có thể làm gì.”

“Cơm thanh xuân nghĩa là gì thế?” Anh tư lần nữa thỉnh giáo.

Tiểu Mã nở nụ cười: “Chính là trẻ tuổi mới có thể làm được, đợi khi lớn tuổi rồi thì không làm được nữa.”

“Còn có cách nói này à?” Anh tư kinh ngạc.

“Vâng thưa anh tư, trong thành phố và dưới quê chúng ta không giống nhau, chả giống gì hết, về sau anh sẽ biết.” Tiểu Mã nói.

Anh tư đánh giá rồi: “Thật ra cái việc mà chỉ có người trẻ mới có thể làm ở nông thôn cũng giống vậy, già rồi thì không làm nổi.”

“Chị của em thế nào ạ?” Tiểu Mã hỏi tới Mã quả phụ.

Những lời này khiến anh tư cảm thấy Tiểu Mã đã hiểu chuyện hơn so với trước đây, đã biết hỏi thăm người trong nhà.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /397 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Copyright © 2022 - MTruyện.net