Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Văn Thao cười ha ha: “Dạ dạ dạ, sau này ngày nào anh cũng nấu cơm cho vợ hết!”
Ăn sủi cảo cũng không cần rau, mỗi người cầm một bát lớn và bắt đầu ăn.
Chén Tiểu Bạch Dương mặc dù không để muối nhưng cậu ăn vẫn chóp chép miệng.
Diệp Sở Sở uống một hớp, chép miệng chậc lưỡi, hưởng thụ vô cùng: “Nước canh này húp ngon thật!”
Diệp Sở Sở thấy chồng thích vậy cũng có cảm giác thành tựu.
Trong lúc hai người đang ăn, anh ba và anh hai đến.
Anh hai vào nhà thấy cả nhà Triệu Văn Thao đang dùng cơm, nói: “Sáu, sao giờ này em mới ăn?”
Anh ba hỏi: “Này là cơm sáng hay là cơm tối thế?”
Triệu Văn Thao nói: "Là cơm sáng! Tuyết rơi nhiều nên không thể lái xe, quyết định đi ngủ lấy lại sức."
Anh ba nói: “Hay lắm, bây giờ đã mười giờ hơn. Một giấc ngủ nướng này của em rất dài đấy. Sủi cảo à, thật sự là cuộc sống hạnh phúc!”
Diệp Sở Sở nói: “Anh hai, anh ba, các anh ăn chưa, chưa ăn thì em gói thêm chút!”
Anh ba nhìn qua thấy nước canh rất thơm, nhưng anh ta biết anh ta không phải đứa con nít, sao có thể không biết xấu hổ kêu Diệp Sở Sở đi gói thêm mấy cái sủi cảo được, bèn nói: “Bọn anh ăn cơm rồi, các em ăn đi. Sáu, bọn anh tới hỏi em chút, tuyết trên đường đến trang trại thỏ dọn sao đây? Tuyết lớn thế này, phải quét được một con đường!”
Sau khi Triệu Văn Thao húp ngụm nước canh, đút con xong thì bảo: “Đường trong thôn quét chưa?”
Anh hai nói: “Trong thôn thì dễ, mọi người quét tuyết đóng trước cửa rồi, trên cơ bản đã đi được. Còn ngoài thôn thì không được, đoạn đường này (đến trang trại thỏ) không được.”
Triệu Văn Thao nói: "Vậy chúng ta tìm mấy người quét dọn. Em thấy hôm nay còn rơi nữa, nếu tuyết lớn quá thì không nên quét.”
Anh ba nói: “Lúc bọn anh tới đã tìm được mấy người, anh nghĩ chủ yếu là nói yêu cầu của trang trại thỏ chúng ta. Em là chủ nhân nên không thể mặc kệ được.”
Triệu Văn Thao đã hiểu, ý anh ba là bảo chủ nhân là hắn về tỏ thái độ. Anh ba này, tầm nhìn đã dài hơn rồi!
Triệu Văn Thao hào phóng nói: “Được, em ăn xong rồi. Chúng ta cùng đi thôi, đợi quét xong đường đến trang trại thỏ thì em sẽ sắp xếp cho mọi người ăn một bữa.”
Anh ba nói: “Sáu, đừng quét sạch quá, thuận lợi để đi là được rồi.”
Triệu Văn Thao buông Tiểu Bạch Dương đã ăn no, nói: “Em biết rồi, đi thôi. Con trai, cha đi quét tuyết, con ở nhà chờ cha về nha.”
Tiểu Bạch Dương mặc kệ, túm lấy cha không cho đi.
Diệp Sở Sở đi qua ôm cậu: “Đứa nhỏ này thiệt tình, trước kia đâu thấy dính người vậy đâu!”
Triệu Văn Thao nói: "Thằng nhóc con này muốn bảo anh dẫn nó chơi!"
Cô đáp: “Được rồi, chúng ta mặc quần áo rồi chơi tuyết nhé!”
Nói xong, Diệp Sở Sở bế cậu đến phòng Tây: “Tìm quần áo cho Tiểu Bạch Dương, mặc thật dày, ấm áp để đi chơi cùng cha nhé!”
Tiểu Bạch Dương nghiêm túc nghe, trong miệng kêu: "Cha cha cha cha, đi chơi!"
Diệp Sở Sở hùa theo cậu, nói: “Đúng rồi, đi chơi!”
Triệu Văn Thao nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm lấy xẻng và cây chổi rời đi.
Anh ba nói: “Sáu, không ngờ em còn nuông chiều con đấy!”
Anh hai nói: “Từ nhỏ thằng sáu đã thích con nít, trước kia bọn Thiết Đản cũng được nuông chiều rồi, bây giờ đã có con của mình nên càng muốn nuông chiều hơn.”
Triệu Văn Thao cười, nói: “Các anh đừng nói em, các anh không như vậy sao?”
Anh ba nói: “Nhưng bọn anh đâu giống em chứ.”
Ba người đi ra, bắt gặp Mạnh Đại, Thôi Nhị, cậu hai Khúc đang cầm xẻng và chổi quét tuyết.
Nhìn thấy Triệu Văn Thao, bọn họ liền chào hỏi.
Triệu Văn Thao nói: “Anh ba, anh về thôn mời thêm mấy người đi. Chúng ta phải nhanh chóng quét xong trước khi trời tối. Em lái xe, các anh ở phía sau quét.”
“Đúng, lái xe nhanh hơn!”
Anh ba đi, anh ba và nhóm Mạnh Đại cùng nhau quét tuyết trắng.
Triệu Văn Thao tìm tấm ván gỗ hình chữ nhật, buộc trước xe mình, lái xe đẩy tuyết.
Đương nhiên không thể cứ đẩy mãi một hướng được, tuyết càng đẩy càng dồn, hắn phải đẩy nghiêng, để tuyết ứ ở hai bên. Nhóm anh hai sẽ bớt việc hơn, quét một cái chỗ tơi là được, còn chỗ bị bánh xe nén chắc thì dùng xẻng xúc một cái là xong.
Triệu Văn Thao cứ dùng xe như thế, dọn sạch tuyết ở đường dẫn vào cửa thôn đến trang trại thỏ. Bởi vì người bên trang trại thỏ cũng đang dọn tuyết vào trong thôn, sau khi dọn sạch thì trời còn chưa tối đen.
Mẹ Triệu đã sớm nhận được điện thoại nên đã chuẩn bị đồ ăn ở trang trại thỏ. Đều là những món có lợi ích thực tế: dưa chua hầm thịt ba chỉ, cải trắng khoai tây hầm, cơm khô gạo kê, cộng thêm rượu trắng, mọi người ăn rất sung sướng.
Chị tư là người vui vẻ nhất, chị ta vừa chuyển qua chỗ này thì tuyết đã rơi nhiều vậy. Nếu còn chưa chuyển qua thì phải làm sao đây, tuyết rơi nhiều thế này mẹ chồng cũng đâu có cách quay về làm bạn với chị ta, sau này thời kì tuyết rơi sẽ còn nhiều hơn, đâu thể cứ luôn bảo chị dâu sang làm bạn được?
Bây giờ thật tốt, nhiều người như vậy, chị ta không còn thấy sợ hãi nữa, ngay cả gia súc cũng không cần chịu trách nhiệm, người trang trại thỏ sẽ tiện tay chăm sóc hộ. Chị ta bây giờ ngoại trừ cho Ngũ Nha bú sữa thì chính là làm đậu hũ kiếm tiền, cơm cũng được làm sẵn, sống ở đây thật sự là quá thư thái rồi!
Chị ta tính toán chờ anh tư gọi điện thoại lần nữa, phải nói rõ ràng với anh ta một chút, em chồng đã bỏ ra rất nhiều công sức!
Triệu Văn Thao chỉ uống một chung rượu ấm để làm ấm người, dù sao buổi tối hắn phải lái xe trở về.
Cha Triệu hỏi: “Văn Thao, nếu sau này tuyết rơi tiếp thì vẫn phải dọn tuyết như vậy sao?”
Triệu Văn Thao cũng bất đắc dĩ: "Chỉ có thể dọn tuyết như vậy thôi, nếu không thì phải làm sao. Phường đậu hũ của anh ba mở ở đây, không dọn tuyết thì sao làm việc được. Hơn nữa, bên trang trại thỏ cũng phải vận chuyển thỏ ra ngoài. Đây là đường núi, khác với đường cái lắm.”
Mùa đông tuyết lớn, còn chưa tan, đường núi vốn đi khó khăn. Nếu tuyết rơi nhiều hơn nữa, không phải không có khả năng sẽ làm người ta trượt té, đành phải dọn tuyết thôi.
Bác Triệu nói: “Tuyết bên trang trại thỏ con đừng quan tâm, nhiều người thế này ở không làm gì. Đến lúc đó sẽ dọn dẹp đến thẳng dưới núi, còn tuyết trên đường cái con cũng khỏi cần quan tâm, con dọn sạch đường của các con là được rồi.”
Triệu Văn Thao cười, nói: “Bác, có lời này của bác rồi, con sẽ không quan tâm nữa.”
Bác Triệu cười, mắng: “Thằng nhóc mày có phải chỉ đợi bác nói lời này hay không?”
Hắn đáp: “Đúng vậy, bác, cha con da mặt mỏng, ngại sai khiến người ta. Con đành phải trông cậy vào bác rồi!”
Bác nói: “Ranh con, bớt rót thuốc lú cho bác mày đi! Cha mày da mặt mỏng nhưng mặt mày đâu có mỏng!”
Triệu Văn Thao cười ha ha, nói: “Vì con da mặt dày nên con sẽ giao chuyện này cho bác nhé!”
Nói xong, rốt ly rượu cho bác Triệu.
Bác cả dùng đầu ngón tay chỉ hắn một cái, bưng rượu lên uống cạn.
Lúc Triệu Văn Thao trở về là đã muộn, Diệp Sở Sở còn chưa ngủ, nằm ở trong chăn vẽ gì đó. Bên người là Tiểu Bạch Dương và khỉ con đang ngủ say trên giường lò.
Triệu Văn Thao bưng tới nước ấm ngâm chân nói: “Vợ, đã mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ.”
Diệp Sở Sở nói: “Khó thấy tuyết lớn vậy mà còn có điện, em vẽ một lúc, tiện chờ anh luôn.”
Triệu Văn Thao lại gần, cười ha ha, nói: “Vợ anh nhớ anh hả!”
Diệp Sở Sở để bút xuống nói: “Bớt bảnh chọe đi! Sáng hôm nay em ngủ nhiều nên tối không mệt.”
Hắn nói: “Anh cũng ngủ nhiều, cũng không thấy mệt chút nào.”
Nói xong, Triệu Văn Thao cười hì hì nói: "Vì vậy, anh nhớ em lắm, vợ!"
Diệp Sở Sở tức giận đẩy hắn một cái, trên mặt hiện ra nét thẹn thùng đỏ ửng, vội nói: "Mau đi tắm, ngủ cho ngon!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");