Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lão Khúc, thằng nhóc nhà người ta vốn đã không tệ, việc này chả cần bác phải xem. Cháu thấy bác uống nhiều rồi, lại bắt đầu khoác lác."
Lão Khúc đầu đạp anh ta rồi nói: "Chút rượu này đã nhằm nhò gì, uống bằng từng này nữa cũng còn chả sao nữa là!" Nhưng mới vừa nói xong, lão đã nằm thẳng cằng trên giường lò ngáy o o rồi.
"Đúng là uống nhiều thật rồi?" Triệu Văn Thao vui vẻ nói.
Anh Lưu kéo một cái chăn ra đắp lên cho lão: "Phải, ông lão này uống nhiều là cứ như vậy đấy. Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi. Ôi, cũng là một người cơ khổ, cha mẹ chết đói, ông ấy ăn cơm mà mọi người trong thôn đem cho mà lớn lên rồi ở trong đội ngũ, vẫn chưa lập gia đình, thế là coi đội thành nhà, cứ thế nhường ấy năm."
Triệu Văn Thao cũng rất thổn thức.
"Mồm miệng ông cụ không nói lời hay, nhưng tâm địa tốt, chả thích gì khác, chỉ thích uống rượu. Nếu cậu mà đến thì mang cho ông ấy ít rượu, rượu gì cũng được, ông ấy không kén chọn đâu." Anh Lưu nói như vậy.
Nghe lời này, Triệu Văn Thao cảm thấy anh Lưu này cũng là một người nhiệt tình nên gật đầu nói: "Ông cụ nói đúng, tôi tới để kinh dianh rau đấy, không thể tránh được việc tới làm phiền ông cụ, lần sau nhất định mang rượu tới cho ông. Không biết bí thư đại đội có ý kiến gì không?"
Anh Lưu nở nụ cười: "Việc này thì cậu cứ yên tâm đi, ánh mắt người ta nhìn xa lắm, chỉ mong sao những người giống như cậu đến thôi, càng nhiều càng tốt, không cần ra ngoài rau của bọn họ đã có thể bán đi được. Ngoại trừ rau còn có lợn gà vịt, dựa theo cách nói của bí thư người ta thì người như các cậu chính là kim chủ đấy!"
Triệu Văn Thao hứng khởi, nghe thấy cách dùng ấy thì biết ngay đây là một người lãnh đạo ra trò!
"Nào, cảm ơn anh Lưu đã dạy tôi nhiều như vậy, hai anh em ta làm một chén!" Triệu Văn Thao cầm chén rượu lên.
Lưu đại ca cũng cầm chén rượu lên chạm với chén của hắn một cái: "Mong cậu em phát đại tài, cạn!"
Triệu Văn Thao rất thích nghe lời nào, hào sảng nói: "Cạn!" Ngửa cổ lên cạn sạch một hơi.
Trước khi đi Triệu Văn Thao đã từng nói sẽ đến thôn Thái Bình với Diệp Sở Sở, đường xa nên tối không về kịp, Diệp Sở Sở bèn đến hỏi thăm mẹ chồng một lần, chỉ lo lắng bên kia có gì ăn hay không.
"Con yên tâm đi, ai bị đói thì nó cũng không đói đâu." Mẹ Triệu vừa nghe thế bèn quay lại an ủi con dâu.
Diệp Sở Sở biết người đàn ông của mình là một người có bản lĩnh, đi tới đâu cũng đều có thể chăm sóc cho bản thân thật tốt, chỉ là hơi nhớ nhung, dù sao cũng là lần đầu đi xa nhà.
"Mẹ, vậy mẹ đi về nghỉ ngơi sớm đi ạ." Diệp Sở Sở cười.
Mẹ Triệu cười nói: "Vậy được, con cũng đi ngủ sớm đi nhé, hôm nay lạnh lắm đấy."
Diệp Sở Sở gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Mẹ Triệu thấy cô ngoan ngoãn thì trong lòng cũng thoả mãn gật đầu. Thằng sáu là một đứa có phúc, cưới được một cô vợ yêu thương mình như thế. Bà nói thêm hai câu: "Tuổi trẻ khổ cực một chút cũng không hề gì. Đàn ông thì không thể ở lì tại nhà được, nên đi ra ngoài làm việc."
Hiện tại quả thực nếp sống đã không còn giống như trước kia nữa, một đại gia đình đều bám lấy đất mà mưu sinh, có một người có thể đi ra ngoài thử một chút cũng không tệ.
Đây là điều mà cha Triệu nói với bà, mẹ Triệu suy nghĩ một lúc cũng hiểu được như vậy, cho nên chẳng phản đối nữa. Cùng lắm thì thất bại rồi về nhà trồng ruộng là được, cũng không thua thiệt bao nhiêu, còn trẻ mà, không sợ chịu thiệt.
Nghe xong lời mẹ chồng nói, Diệp Sở Sở lại không nhịn được bảo: "Nói như vậy không sai, nhưng hôm nay quá lạnh, anh ấy còn phải đi đi về về trong gió mỗi ngày." Nói xong bèn hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nói con có thể làm chút gì giúp đỡ Văn Thao không?"
Mẹ Triệu cười, an ủi: "Con quán xuyến chuyện trong nhà cho nó là đã rất tốt rồi."
Diệp Sở Sở bèn nghiêm túc tính toán.
Lại nói thôn Thái Bình bên này, nơi này rất dễ tìm xe, đặc biệt xen đi đến huyện thành. Lão Khúc nói cứ để chuyện này cho lão lo, Triệu Văn Thao cũng tin tưởng ông cụ nên ăn sáng xong thì tiếp tục đến thôn lòng vòng. Lần này vòng vèo chẳng những là xem mà còn dự định mua chút rau xanh về bán.
Đi đi lại lại mất một ngày, để mở mang hiểu biết thì cho dù là tổn thất thì cũng phải tìm được về.
Ở nhà tiết kiệm thì tiết kiệm chứ ra đường ắt phải dắt vài đồng. Vợ cho hắn mười đồng tiền đi đường nhưng ngồi xe ăn cơm ngủ lại đều không dùng tiền, mười đồng tiền vẫn nguyên vẹn ở trong túi. Triệu Văn Thao liền quyết định dùng mười đồng tiền này mua ít rau xanh về thị trấn bán.
Anh Lưu biết thì rất ủng hộ hắn, chẳng những ủng hộ còn lấy ra năm đồng cho hắn: "Muốn mua thì mua nhiều vào, tôi chỉ mang năm đồng theo, cậu cầm trước đi, đợi có cơ hội thì trả tôi."
Triệu Văn Thao từ chối không nhận làm anh Lưu tức giận: "Đàn ông đàn ang thì đừng có dài dòng lôi thôi, cho cậu thì cậu cứ cầm lấy. Dù sao tôi cũng biết nhà cậu, cậu cũng chả chạy được!"
Triệu Văn Thao cười: "Anh Lưu, anh không sợ lời tôi nói đều là giả à?"
Anh Lưu ngắt lời: "Cậu quá coi thường tôi rồi, tôi chưa đi qua thành phố lớn nhưng tôi rất quen thuộc làng trên xóm dưới đấy nhé! Cậu nói thật hay giả mà tôi còn có thể không biết chắc? Cho dù cậu nói thật hay giả thì cũng chỉ trách bản thân tôi chứ không trách cậu được."
Triệu Văn Thao cũng biết người thường ra ngoài làm việc giống như anh Lưu sẽ có con mắt sắc bén mà hắn không thể so sánh được.
"Vậy được, tôi viết giấy nợ..."
"Viết giấy nợ làm gì? Anh em ta không cần thứ này." Anh Lưu khoát khoát tay muốn đi xới đất.
Trong lòng Triệu Văn Thao nóng rực, thầm nhận định anh Lưu là bạn.
Cầm mười lăm đồng tiền mua rau xanh ở thôn Thái Bình, chẳng bao lâu đã mua được mỗi loại một ít, chưa đến buổi trưa mà lão Khúc đã tìm được xe rồi.
Tất cả tiền của Triệu Văn Thao đều mang đi mua rau rồi, trong túi rỗng tuếch, hơi ngượng ngùng nói với lão Khúc: "Bác ạ, lần sau cháu nhất định sẽ mua rượu cho bác, lần này thật sự là không còn tiền."
Lão Khúc vui vẻ: "Được, vậy lần sau cậu nên mua cho ta ít rượu ngon, đừng nghe thằng Lưu Miệng Rộng đấy mà xách một bình rượu hàng rời đến trêu ta."
Lưu Miệng Rộng chính là biệt hiệu của anh Lưu.
Triệu Văn Thao cũng vui vẻ: "Bác cứ yên tâm, lần sau cháu nhất định mua cho bác vò rượu ngon!"
"Thế ta phải chờ rượu ngon của cậu rồi. Đi nhanh đi, trời không sớm rồi." Lão Khúc phất tay một cái.
Triệu Văn Thao ngồi bên càng xe, người chủ xe vung chiếc roi nhỏ lên, con la đen đạp đất mà chạy.
Lúc tới tọa thì ngồi máy kéo, trở về chỉ có thể ngồi xe con la, đầu năm nay cả huyện chỉ có vài nông dân dùng xe.
Người chủ xe là một trung niên bốn mươi mấy tuổi, tới thôn Thái Bình đổi gạo và mì, người buôn bán này không sợ lạ, chẳng bao lâu đã trò chuyện thao thao bất tuyệt với Triệu Văn Thao rồi.
"Người anh em, cậu thường xuyên đến chỗ này mua rau à? Tôi thấy lão Khúc kia rất thân với cậu đấy."
Lão Khúc giúp tìm xe không nói, còn giúp sắp xếp rau lên trên xe, hết mười lăm đồng tiền nên rau cũng khá nhiều.
"Ha ha, tạm được ạ, ông bác ấy của tôi có tâm tính rất thiện lương mà." Triệu Văn Thao nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: "Ông anh cũng thường xuyên đến ư?"
"Cũng không tính là thường xuyên, lúc rỗi rãi thì tới thôi. Lão Khúc kia không tệ, chỉ có miệng là ngoa ngoắt thôi, với lại cứ uống nhiều là lại nằm ngủ!"
"Đúng vậy, ông cụ chỉ thích uống rượu. Tôi nghe bác Khúc nói, ông anh tới đổi gạo và mì, đổi thế nào đấy?"
Người chủ xe cũng không giấu giếm, nói đến việc làm ăn mà mình trải qua: "Trong thành phố công nhân viên chức đều được ăn lượng lương thực lớn, toàn nhận bột mì, ngưỡi chỗ chúng tôi quen ăn hoa màu, mỗi ngày đều ăn bột mì thì sao mà nuốt nổi. Tôi bèn mang chút ít gạo kê, ngô, kiều mạch gì đó vào trong thành phố đổi, đổi thành bột mì rồi lại bán đi."
Triệu Văn Thao ngây người: "Còn có người không quen ăn bột mì á? Mỗi ngày đều ăn tôi cũng quen được đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");