Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Một bộ những ba mươi mấy!" Diệp Sở Sở lại bị giá cả làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Chồng mình đi sớm về tối, một tháng cũng chỉ được ba mươi đồng, mà đó là trường hợp tốt nhất. Nhưng một bộ quần áo này đã ba mươi mấy đồng, thu nhập một tháng của bọn họ còn chẳng bằng, cái này, chênh lệch này thật quá lớn.
Chu Mẫn nhẹ nhàng nói: "Sở Sở, em không biết đấy thôi, bây giờ không còn giống như trước kia nữa, khắp nơi đều có tiền, khắp nơi đều có cơ hội."
Diệp Sở Sở nắm bản phác họa ấy thật chặt, cảm xúc phập phồng. Khắp nơi đều có tiền khắp nơi đều có cơ hội, vậy còn cô thì sao, có thể làm chút gì không?
Mà lúc này Triệu Văn Thao đã giúp mẹ Diệp mang thùng thức ăn cho lợn để cho lợn ăn nói: "Mẹ ơi, con nghe nói bắt lợn đều vào mùa xuân cơ mà?"
"Phải, đáng ra phải bắt vào mùa xuân, khi đó trời càng ngày càng ấm áp, ăn gì cũng nhiều, dễ chăn nuôi, nhưng khi đó giá lại đắt. Mẹ có người quen, nhà bọn họ nuôi lợn nái già để lấy con non sau khi sinh sản nên ăn nhiều, nuôi không nổi nữa. Mẹ thấy giá cả khá phù hợp, lương thực của nhà chắc có thể chịu được đến mùa xuân thê là mới giữ lại. Bây giờ thì hơi hối hận, thứ này đúng là ăn giỏi, một ngày ăn bốn bữa đấy! Con muốn bắt heo thì chớ có bắt vào mùa xuân." Mẹ Diệp thở dài, bà còn không biết đến lúc đó không có ăn thì phải làm sao.
Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ ơi, chúng nó ăn những gì thế? Để con xem xem có thể nghĩ ra cách nào khác hay không."
Mẹ Diệp vui vẻ nói: "Việc này thì vẫn ổn, lợn là động vật ăn tạp, cơ bản là cái gì cũng ăn cả, cám, hạt hướng dương, bã đậu, ngô, à cái này thì không được, người còn phải ăn. Nếu như con có cách thì tìm ít cám và hạt hướng dương ấy, cái này dễ tìm hơn, có điều hạt hướng dương thì cần phải chế biến qua đã."
"Bã rượu thì sao ạ? Con nghe nói thứ đó dùng để nuôi lợn không tệ."
"Thứ ấy chỉ có thể nuôi lợn trưởng thành mập lên thôi chứ lợn con thì không thể ăn. Vả lại không thể cho ăn trực tiếp, phải cho ăn kèm mới được. Mẹ chưa cho ăn bao giờ nên không biết, thứ này không thể cho ăn bừa được." Mẹ Diệp nói.
Triệu Văn Thao gật đầu: "Vâng, thế để con đi hỏi người khác xem sao."
Đang nói thì cha Diệp và Diệp Minh Bắc một trước một sau vào sân, đi cùng còn có anh cả và anh hai.
"Bà nội ơi, bọn cháu đã về rồi!"
Chín đứa bé chạy vào, nhất thời trong viện náo nhiệt lên.
"Biết chào bà nội mà không biết chào dượng à?" Triệu Văn Thao cố ý nghiêm mặt nói: "Biết dượng là ai không?"
Bọn nhỏ hì hì ha ha nói: "Dượng nhỏ!"
"Thế còn tạm được, cô các cháu cũng tới đấy."
"Cô nhỏ tới rồi!"
"Cô mang theo đồ ăn ngon tới rồi!"
Chạy vèo vào căn phòng chính khác như một cơn gió.
"Mấy đứa đừng làm phiền cô!" Chị cả Diệp đuổi theo sát.
Làm phiền cô thì không sao, nhưng làm phiền vợ của chú em thì không tốt đâu, còn làm phiền nữa, chú em còn không trở mặt à?
"Còn tưởng buổi chiều mọi người mới trở về chứ." Mẹ Diệp nói.
Chị hai Diệp cười nói: "Ăn xong thịt lợn rồi còn ở lại đó làm gì nữa ạ? Bọn con về vừa lúc tình cờ gặp cha và chú ở đầu thôn. Dượng tới rồi à, có lạnh không?"
Triệu Văn Thao vội nói: "Vẫn ổn ạ, gần mà chị, đạp xe đạp một lúc là đến rồi. Chị hai này, sao các chị lại trở về?"
"Nửa đường phía trước có xe trong đội đỗ lại, phần đường sau tự giác đi về." Chị hai Diệp nói.
Lúc này bên trong nhà truyền ra tiếng hoan hô của bọn nhỏ: "Thím ba cho kẹo ăn rồi!"
Diệp Minh Bắc nhanh chóng vào nhà, rất sợ vợ bị đám cháu trai làm phiền.
"Trở về vừa lúc đấy, gói bánh chẻo đi." Mẹ Diệp đi vào nhà.
Mặt mày chị hai Diệp vui vẻ: "Mẹ ơi, gói nhân bánh gì thế ạ? Để con đi làm."
Nhà chị ta không sánh bằng nhà chồng, một năm cũng có thể trở về ăn thịt lợn một lần, vẫn là trong đội phân một chút như thế. Bọn họ chẳng qua là mượn việc trở về ăn thịt lợn để mang về ít đồ cho nhà mẹ đẻ, phụ cấp một ít.
Bởi vì đều là mấy thứ vụn vặt nên mẹ Diệp mặc cho họ đi.
Lúc này mọi nhà đều nghèo, nhà họ Diệp như vậy đã là không tệ rồi, cho nên buổi sáng hai cô con dâu đã trở về rồi, cuộc sống ở nhà mẹ không bằng được nhà chồng.
"Gói ít nhân cải củ và nhân cải trắng, con đi lấy thịt đi nấu đi."
Chị hai Diệp vừa nghe có bỏ thịt thì càng phấn khởi, mau chóng đi làm.
Vào phòng, bọn nhỏ ríu ra ríu rít. Anh cả và anh hai nhà họ Diệp quát một tiếng: "Đi, về nhà đốt giường lò đi!"
Chín đứa bé gào khóc chạy về sương phòng.
Chị dâu cả thở dài một hơi: "Mấy đứa bé này, đứa nào đứa nấy cứ như giặc cái ấy! Thím ba nó à, em hãy khoan dung cho chúng nhé."
Chu Mẫn cười: "Xem chị dâu cả nói kìa, bọn trẻ con không phải đều như vậy sao ạ?"
Chị dâu cả cảm thấy Chu Mẫn này dễ nói chuyện hơn trước kia nhiều nên cũng yên tâm, đi thu xếp làm bánh chẻo.
Diệp Sở Sở bị bọn nhỏ này làm phiền một lúc rồi cũng hồi phục tinh thần, đi làm bán chẻo cùng Chu Mẫn thì bị mẹ Diệp ngăn lại.
"Không cần phải người nhiều như vậy, đã không xoay nổi mình rồi, hai đứa các con lên giường nói đi." Mẹ Diệp khoát khoát tay không cần họ.
Hai cô chị dâu một người lấy thịt một người lấy rau tiến đến nói: "Đúng vậy, bọn chị làm là được, các em không dễ gì mới về được một lần, nghỉ ngơi đi."
Diệp Sở Sở không có gánh nặng gì trong lòng, các cô gái gả đi về nhà mẹ đẻ chỉ là khách, nào có chuyện khách xuống bếp làm lụng. Nhưng Chu Mẫn thì khác, cô là con dâu, hai người chị dâu đều đang bận rộn, cô lại ngồi trên giường lò thì coi sao được.
Diệp Minh Bắc đã nhìn ra, cười nói: "Em chiêu đãi khách là được, để anh."
Diệp Sở Sở nhìn ra ý của anh ba, lôi kéo Chu Mẫn vào tây phòng cười rộ lên: "Chị ba, anh ba nói rất đúng, bây giờ chị nên nói chuyện với người khách như em."
Chu Mẫn cũng bị chọc cười: "Vậy được, chúng ta trò chuyện một lát."
Mẹ Diệp mang theo hai cô con dâu bận việc ở phòng ngoài, Diệp Minh Bắc muốn giúp một tay thì bị Mẹ Diệp đuổi đến phòng phía đông, và cả Triệu Văn Thao nữa.
"Các con chớ ở đây mà làm vướng chân vướng tay ra, ra phòng đó nói chuyện đi." Mẹ Diệp ra lệnh một tiếng, cuối cùng gian ngoài cũng rộng rãi hơn.
Người càng nhiều thì càng cảm thấy phòng nhỏ, cha Diệp ngồi trên chiếc giường lò bên cạnh, cuộn điếu thuốc, trông ba đứa con trai và một con rể, nghe đám cháu trai cháu gái bên ngoài la hét, càng cảm thấy chỗ không đủ để ở.
"Hôm nay cha đi hỏi ở trong đội, thời gian giết lợn đã được quyết định, là ngày mai đấy. Văn Thao à, đến lúc đó con hãy dẫn Sở Sở trở về ăn thịt lợn." Cha Diệp nói.
Triệu Văn Thao nghe thế thì cảm thấy được yêu quý mà đâm lo sợ, đây là lần đầu tiên cha vợ chủ động mời mình đấy.
"Vâng, con nhất định sẽ dẫn Sở Sở về."
Cha Diệp gật đầu nói tiếp: "Cha vào trong đội hỏi chuyện nhận thầu ruộng đất, chuyện này đã được quyết định rồi, xuân sang năm bắt đầu phân đất."
"Thật ạ cha?" Anh cả Diệp kinh ngạc nói: "Không phải nói văn kiện vẫn chưa xuống sao ạ?"
"Xuống rồi, chỉ vẫn chưa tới chỗ chúng ta, mấy ngày nữa thôi là đến." Vẻ mặt cha Diệp nghiêm túc, nhưng trong sự nghiêm túc lộ ra sắc mặt vui mừng. Con cái nhà bọn họ nhiều thì đất được phân cũng nhiều, bọn họ làm chung cũng không tệ, càng chưa nói là làm ăn riêng. Cứ chờ mà xem, đến lúc đó mình sống của mình, cuộc sống của nhà họ Diệp bọn họ nhất định sẽ tốt nhất trong thôn!
Nghĩ vậy sống lưng của cha Diệp lại thẳng hơn một chút.
"Cha lại nói thêm một việc." Cha Diệp thong thả nói: "Cha cần ba miếng đất phòng thân, ba anh em các con mỗi đứa một miếng, xuân sang năm thì bắt đầu xây nhà!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");