Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Thâm đang giặt quần áo tinh mắt chú ý có người, nhìn thấy là cô, nghi hoặc: “Sao vậy?”“Không có gì.
” Thẩm Y Y vội vàng lau nước mắt.
Vừa nãy trời tối, Lý Thâm không nhìn thấy trong mắt cô ngấn nước, lúc này thấy động tác lau nước mắt của cô, rõ rồi.
Anh đứng bật dậy, sải bước đi về phía cô, ngữ khí có chút lo lắng, nghe ra còn có hơi hung dữ: “Rốt cuộc sao vậy? Nói!”“Hu hu hu!”Thẩm Y Y trực tiếp nhào vào lòng anh, ôm eo của anh.
“Anh Thâm.
” Thẩm Y Y có hơi nghẹn ngào: “Đời này em sẽ sống thật hạnh phúc cùng với anh!”Cả người Lý Thâm cứng lại, khoảnh khắc đó, tim cũng run rẩy lên, đôi tay anh giơ lên, nhưng…Lại hạ xuống.
Thẩm Y Y cảm giác được, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt vẫn đang ngấn nước mắt: “Anh không tin em sao?”“Tin!” Lý Thâm nói, như để chứng minh mình tin, còn cười một cái.
Thẩm Y Y: “…” Biểu cảm này rõ ràng là không tin!Cô lại muốn khóc.
“Em biết anh không tin.
” Thẩm Y Y lau nước mắt: “Nhưng thời gian sẽ chứng minh sự quyết tâm của em!”“Anh cũng hi vọng là như vậy!” Lý Thâm nhìn cô nói, ánh mắt khó hiểu, không nói rõ là cảm giác gì.
Thẩm Y Y đã phát tiết xong.
Vừa quay về phòng liền nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa truyền tới, quay đầu nhìn liền nhìn thấy ba đứa nhỏ ôm gối nhỏ của mình đứng ở cửa, khát vọng nhìn cô: “Mẹ ~”Thẩm Y Y đã hiểu: “Muốn ngủ với mẹ?”Ừm ừm.
Các cậu nhóc sáng mắt gật đầu, được không?Đương nhiên được!Thẩm Y Y ngồi bên giường, vươn tay về phía chúng.
Ba đứa nhóc hoan hô một tiếng, nhào về phía cô.
“Ây dô.
” Thẩm Y Y thử ôm ba đứa nhỏ lên, suýt chút không trật eo, chỉ có thể buông chúng ra, vỗ lên giường đất: “Lên đây.
”Ba đứa nhỏ hì hục lần lượt bò lên giường, đùa giỡn với Thẩm Y Y.
Lý Thâm bên ngoài vừa treo đồ lên, nghe thấy tiếng hoan hô bên trong, gương mặt trở nên nhu hòa.
Nhớ tới lời cô vừa mới nói với anh, trong lòng không nhịn được sinh ra chút hi vọng, nếu lời cô nói vừa nãy là thật thì tốt.
Lý Thâm lấy nước nóng còn lại tắm, sau đó quay về căn phòng nhỏ cách vách phòng của Thẩm Y Y.
Lúc đầu khi ra riêng, Lý Thâm lấy hơn nửa tiền tích góp xây hai cái nhà hơn ba mươi mét vuông, vốn dĩ muốn nói một gian làm phòng, một gian làm nhà chính và nhà bếp.
Nhưng Thẩm Y Y không muốn chung phòng với anh, Lý Thâm bèn chia căn phòng lớn ban đầu thành bốn sáu, làm thành hai phòng một lớn một nhỏ, phòng lớn cho Thẩm Y Y ở, Lý Thâm cùng ba đứa con ở phòng nhỏ.
Tường không cách âm, Lý Thâm nằm trên giường đều có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên kia truyền tới, đặc biệt là giọng nữ dịu dàng đó, trong âm thanh lộn xộn, rõ ràng truyền vào tai anh.
Đáy lòng Lý thâm có chút khô nóng.
Bỗng nhiên, anh ngồi bật dậy, thắp một ngọn đèn dầu, đến phòng cách vách, cửa đã đóng, nhưng nhìn từ cửa sổ, bên trong còn đang thắp đèn, anh gõ cửa, trầm giọng nói: “Nên quay về ngủ rồi.
”Là nói với ba đứa con.
“Cha.
” Giọng của Nhị Bảo vang lên: “Hôm nay chúng con ngủ với mẹ, cha không cần đợi chúng con.
”“Ngủ với mẹ!” Giọng của Tiểu Bảo.
Lý Thâm: “…” Thế mà không có ai mở cửa cho anh.
.