Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Bánh BaoTăng thêm một chút dinh dưỡng cho mình, bổ sung cho thân thể gầy gò bây giờ là điều rất cần thiết.
Mà Tô Tương Tú kia, ôm cho Tương Ngọc một lon bánh quy, hai con mắt to động lòng người lóe lên tia khác lạ.
Cô ta đã ăn chán loại bánh quy này rồi, hơn nữa cha mẹ sẽ liên tục gửi đồ cho nên Tô Tương Tú cũng không quan tâm, nhưng cô ta nhạy bén ý thức được, chị dường như không còn thân mật như trước với cô ta.
Điều này không thể, cô ta phải viết một lá thư cho Thân Thành, nói với cha mẹ: chị gái đã thay đổi, không còn thương cô ta nữa.
Trong ký túc xá, Tô Tương Ngọc có ba người bạn tốt tương đối tri kỷ, Chu Tiểu Khiết, Dư Vi Vi và Từ Văn Lệ.
Tương lai Chu Tiểu Khiết sẽ ly hôn ba lần, Dư Vi Vi sẽ gả cho một người chăn gia súc địa phương làm người mẹ chỉ biết sinh con.
Mà Từ Văn Lệ, chẳng bao lâu sẽ tự sát.
Bà ấy người nghe Tô Tương Ngọc muốn đi nuôi gà, ngược lại rất vui mừng vì có thể không tiếp tục đi đào rãnh kiềm, vui vẻ giúp cô cuốn chăn màn, rồi lại đưa cô ra ngoài.
Lúc đi Chu Tiểu Khiết vốn định tặng cô bó mì sợi, nhưng nghĩ đến mì sợi của mình cũng không nhiều, cho nên tặng Tô Tương Ngọc năm cọng mì sợi.
Dư Vi Vi muốn tặng cô một quả trứng gà, nhưng do dự tới do dự lui, không nỡ trứng gà, tặng cô nửa phần khoai lang, về phần Từ Văn Lệ, bản thân cũng nghèo rớt mồng tơi, ngược lại còn Tô Tương Ngọc muốn đi đến một đôi giày bao được hết chân cũng không còn.
Cứ như vậy, Tô Tương Ngọc từ ký túc xá đi ra.
“Thanh niên trí thức Tô, đùa gì thế, cô thật sự muốn tới giúp tôi nuôi gà à?” Hiện tại thanh niên trí thức trực ca trong chuồng gà tên là Vu Lỗi, là một thanh niên Đông Bắc gương mặt tròn trịa.
Dùng lời nói của cậu ta chính là đầu úng nước rồi, vốn là ngại Đông Bắc quá lạnh, muốn chen chúc, tìm chỗ ấm áp, có người lừa nói với cậu thím ấy rằng biên thành không lạnh, buổi trưa mùa đông đều có thể ăn dưa hấu.
Vì thế Vu Lỗi đi tới đây.
.