Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Trâu Lười
“Đồng chí, xin chờ một lát, anh xem đây có phải là thứ anh muốn tìm không?”
Người kia thấy Trần Niên Niên chào hỏi mình thì dừng chân lại: “Thứ gì?”
Trần Niên Niên mở nắp bình ra: “Rau nhĩ căn.”
Khác với những người lúc trước thấy rau nhĩ căn thì kinh ngạc và thất vọng, người đàn ông này thấy cô bán rau nhĩ căn cũng không có phản ứng gì mấy.
Hắn cau mày nói: “Tôi không cần loại đã cho gia vị vào, tôi muốn loại tươi mới.”
“Tôi cũng có loại tươi mới nhưng tôi để ở nơi khác.”
Người đàn ông băn khoăn lo ngại, hắn im lặng nửa ngày không trả lời.
Trần Niên Niên cũng không vội, dù sao cô cũng chỉ cược vận may của mình thôi, nếu người này không cần thì không bán thôi.
Một lúc sau người đàn ông này mới nói: “Cô dẫn tôi đi xem trước đã.”
Hắn vừa nói xong câu này Trần Niên Niên liền biết mình có hy vọng.
Cô thu dọn đồ rồi dẫn người đàn ông ra ngoài trấn.
Người đàn ông thấy Trần Niên Niên càng đi càng xa thì hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Lập tức tới rồi, anh cũng biết bây giờ có rất nhiều tin tức, mà tôi thì đào được rất nhiều rau, nếu tôi mang bên người sẽ làm người khác hoài nghi.”
Người đàn ông cười cười: “Cô cẩn thận thật.”
Không cẩn thận sao được, chỉ cần mấy mao tiền cũng bị công an bắt ngồi tù rồi.
“Đến rồi.” Trần Niên Niên bỏ lá cây khô đi rồi lấy túi rau nhĩ căn bên trong ra ngoài.
Trần Niên Niên đã rửa sạch rau nhĩ căn trước, bên trêи không có bùn đất gì, thời gian cất giữ cũng không lâu nên rau nhĩ căn vẫn còn tươi mới.
Người đàn ông lấy một nắm rau nhĩ căn nhìn nhìn, hắn hỏi: “Cô bán bao nhiêu tiền một cân?”
Đáng nhẽ Trình Niên Niên phải là người hỏi câu này mới đúng, bán trứng gà cô còn dựa vào giá thị trường được nhưng rau nhĩ căn chưa có ai bán qua cả, bên ngoài cũng không có đồ gì giống nó để tham khảo, cô thực sự không biết bán bao nhiêu một cân thì hợp lý.
“Đồng chí, anh đã nguyện ý đi theo tôi đến đây thì chắc hẳn anh rất cần loại rau nhĩ căn này, tôi thấy anh cũng là người ngay thẳng, anh nói giá của anh đi, nếu được tôi nhất định bán cho anh.”
“Cô có bao nhiêu cân?”
“Không nhiều, khoảng 10 cân.”
“Hai phân một cân, tôi mua hết.”
Trần Niên Niên mấp máy môi, 10 cân rau nhĩ căn mới bán được 2 mao tiền, cái giá này thực sự hơi thấp.
(1 mao = 10 phân)
Người đàn ông thấy cô không trả lời thì nói tiếp: “Rau nhĩ căn ở khắp nơi, hai phân tiền đã cao rồi, sau khi về tôi còn phải phơi khô nữa, nếu cô cảm thấy giá thấp thì tôi cũng không cần nữa.”
Người đàn ông nói không cần chứ không phải ép giá như bà lão vừa nãy, mục đích lần này của hắn không phải mua rau nhĩ căn, nhu cầu về loại rau này không lớn, giá cũng thấp, hắn bán hai lần cũng không kiếm được bao nhiêu.
“Anh trai, nhà tôi cách xa thị trấn, tôi mạo hiểm bán thứ này cũng không dễ dàng gì, anh xem anh có thể tăng thêm một chút không?”
“Đầu năm nay ai dễ dàng chứ, tiền của tôi cũng không phải gió thổi tới, hai phân một cân không thể nhiều hơn nữa.”
Nếu đổi lại là người khác, họ thấy một cô gái xinh đẹp mặc cả với mình thì đã buông lỏng từ sớm rồi. Nhưng người đàn ông này rất khó chơi, mặc dù thái độ nói chuyện của hắn khách khí nhưng hắn vẫn giữ nguyên giá 2 phân, Trần Niên Niên nói rách mồm cũng không thuyết phục được hắn.
Trần Niên Niên biết mình gặp phải người từng trải rồi, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh không cần loại rau nhĩ căn này, vậy anh cũng không cần đảng sâm hình người sao?”
Người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh nghe thế thì mắt sáng lên: “Cô có những thứ đó sao?”
Trần Niên Niên không có thứ này nhưng phía sau nhà cô là một ngọn núi lớn, trêи núi có rất nhiều bảo bối, mấy loại thực vật hoang dại như tam thất đều ở đó, nếu kiên nhẫn đi tìm thì sẽ tìm được.
Cô lừa hắn: “Đương nhiên rồi, nhưng trong nhà tôi không có nhiều nên lần này tôi không mang theo.”
Người đàn ông thấy vẻ mặt cô không giống giả vờ thì tin lời cô.
“Vậy tôi trả 2 mao 5 đồng cho 10kg rau nhĩ căn này, nhưng cô nhất định phải đồng ý với tôi, ngày mai mang tam thất cho tôi.”
Nhận thấy quyền chủ động quay trở lại trong tay mình, Trần Niên Niên tỏ vẻ khó xử lắc đầu: “Anh trai, ngày mai tôi còn phải đi làm ruộng lấy công điểm đó, như vậy đi, anh cho tôi 5 ngày, mấy ngày nay tôi đi tìm thêm rồi mang hết cho anh.”
“Được, vậy tôi chờ cô 5 ngày.”
Mặc dù thuốc tam thất (đảng sâm hình người) không dễ tìm như rau nhĩ căn nhưng nó rất quý hơn rau nhĩ căn nhiều, mặc kệ số lượng nhiều hay ít, chỉ cần có hàng sẽ bán hết sạch sành sanh, mà lợi nhuận của nó rất cao, bán qua tay còn kiếm được giá cao hơn.
Nhưng nhiều người nông dân không nhận ra thứ này nên không có ai bán mấy, người đàn ông đang lo ít quá không đủ bán, ai ngờ lần này chó ngáp phải ruồi gặp được con nhóc bán mấy thứ này.
Sau khi mua bán xong, người đàn ông tò mò hỏi: “Sao cô biết tôi cần những thứ này?”
Trần Niên Niên cười giảo hoạt, cô chỉ cái mũi của mình: “Tôi ngửi thấy mùi trêи người anh.”
Mùi, mùi gì?
Nhìn Trần Niên Niên cười tủm tỉm, người đàn ông hiểu ra.
Hắn tiếp xúc lâu dài với mấy loại dược liệu này nên trêи người thường có mùi dược liệu, mỗi lần đi ra ngoài hắn đều mang một cái túi thơm theo để phòng ngừa có người ngửi thấy lại nghi ngờ, ai biết mũi của cô bé này lại nhạy như vậy, ngửi qua cũng đoán ra được.
Sau khi ý thức được Trần Niên Niên không đơn giản, hắn càng chờ mong lần giao dịch tiếp theo.
Hi vọng cô nhóc này có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho hắn.
Trần Niên Niên vác 10kg bột ngô trêи lưng, trong ngực cất mấy mao tiền, cô đi chậm rãi về thôn Trần Gia Loan.
Quá trình bán rau nhĩ căn không khác biệt lắm so với tưởng tượng của cô, may mà kết quả có thể chấp nhận được.
Trêи tay cô không có phiếu, lần này lên trấn chỉ mua được bột ngô và bỏ thêm mấy mao tiền mua ít gia vị trêи chợ đen. Đồ ăn không có chất béo cũng có gia vị, Trần Niên Niên ăn không quen.
Nếu không phải trêи người không đủ tiền, cô còn muốn mua ít thịt về ăn thử. Nghĩ đi nghĩ lại, cô mua thêm một bao thuốc lá nhãn hiệu Cần Kiệm cất trêи người.
Sau khi mua các thứ linh tinh xong, trêи người cô chỉ còn 2 mao tiền cuối cùng.
Trần Niên Niên giao 2 mao tiền còn lại cho Tôn Tuệ Phương, Tôn Tuệ Phương cũng không nói gì. Mấy ngày nay Trần Quý Tài không ở nhà, hai người không cần nhìn sắc mặt của ông ta, mặc dù vẫn ăn mấy thứ kia nhưng không có chuyện cãi nhau ầm ĩ nữa, bầu không khí trong nhà cung tốt hơn nhiều.
Có lúc Tôn Tuệ Phương không nhịn được mà nghĩ: Nếu không phải Trần Quý Tài đi cải tạo lao động thì sao nhà bà có một khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ như này được.
Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, bà vừa kinh ngạc vừa sợ, Trần Quý Tài là chồng của bà, bây giờ ông còn phải đi cải tạo lao động, sao bà có thể nghĩ như vậy được chứ?
Vừa về đến nhà Trần Niên Niên liền cởi giày rồi tìm kim khâu quần áo của Tôn Tuệ Phương rồi chọc từng cái bong bóng trêи chân mình.
Trần Niên Niên không phải là người sống trong nhà có tiền nhưng từ nhỏ ông bà đã nuông chiều cô rồi, đời trước ở thành phố hay nông thôn thì lúc ra ngoài đều có xe đi, cô chưa từng đi bộ một đoạn đường xa như vậy.
Mặc dù làn da của cô trắng nõn nhưng nếu cứ làm việc lâu dài dưới nắng thì về sau sẽ giống những người kia, làn da vừa đen vừa rám.
Về sau kiếm được tiền cô nhất định phải mua ít mỹ phẩm dưỡng da mới được.
Trần Thiên Hoằng tan làm về nhà thì thấy Trần Niên Niên đang nhe răng trợn mắt chọc bong bóng nước, trong miệng còn phát ra tiếng kêu đau nhức.
“Niên Niên, vất vả cho em rồi.” Đáng nhẽ người làm anh trai này phải đi lên trấn nhưng hắn đi rất chậm, cứ dò dẫm mà đi thì không biết lúc nào mới đến.
Trần Niên Niên lắc đầu: “Không vất vả.”
Mệt thì có mệt nhưng lần này Trần Niên Niên lên trấn chủ yếu là tìm hiểu tình hình hiện tại, ngoài ra còn buôn bán kiếm được tiền nên mấy cái bong bóng này tính là gì chứ.
Trần Thiên Hoằng nhếch môi ngồi xuống cạnh cô, hắn chần chờ một lúc lâu mới nói nhỏ: “Em đi bán vòm mũi lợn à?”
Trần Niên Niên muốn giả vờ ngây ngốc hỏi hắn có ý gì nhưng cô vừa nghĩ liền biết, trong nhà bé xíu nên chuyện cô làm có thể lừa được tên óc lợn Trần Thiên Lộc nhưng không lừa được Trần Thiên Hoằng.
Cô thở dài: “Em muốn bán nhưng không có ai mua thứ này.”
Lúc biết Trần Niên Niên muốn mang rau nhĩ căn đi bán, Trần Thiên Hoằng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, hắn không ngờ lá gan của Trần Niên Niên lại lớn như thế, ngay cả việc đầu cơ trục lợi cô cũng dám làm, hắn thấy ý nghĩ của Trần Niên Niên thật sự hão huyền.
Hắn lo lắng nói: “Không ai mua thì lần sau đừng làm chuyện này nữa, nếu bị người bắt không đùa được đâu.”
Trong khoảng thời gian này cô cũng hiểu rõ Trần Thiên Hoằng, người anh trai hời hợt này thực sự quan tâm em gái mình.
Thường ngày Trần Quý Tài đánh mắng cô, hắn sẽ đứng ra nói chuyện thay cô nhưng so với “Đồ lỗ vốn” như Trần Niên Niên, người thọt như hắn còn vướng víu hơn nên Trần Quý Tài nghe hắn mới lạ.
Sau khi nhận ra điều đó, trong lòng Trần Niên Niên có chủ ý mới.
Cô nói bằng giọng mũi: “Em biết việc này không được làm nhưng em không muốn nghèo như thế nữa, em muốn ăn thịt, em muốn ăn lương thực tinh hàng ngày. Anh, nhà chúng ta thật sự nghèo khó, nghèo đến mức bố vì mười đồng tiền sính lễ mà vui vẻ gả em cho tên Trần mặt rỗ, nếu thật sự gả cho ông ta, đời em coi như xong rồi.”
Trần Thiên Hoằng lắc đầu: “Anh sẽ không để bố gả em cho Trần mặt rỗ đâu.”
Anh không muốn cũng không có ích gì, nếu anh có thể ngăn cản Trần Quý Tài thì cuộc đời của em gái anh đã không bi thảm như trong sách viết rồi.
Trong lòng Trần Niên Niên không tin tưởng Trần Thiên Hoằng nhưng cô vẫn nói: “Anh và chị Xuân Mai hợp ý nhau nhưng cuối cùng anh vẫn không lấy được chị ấy, thật ra ngoại trừ chân của anh thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nhà mình nghèo, nếu có tiền thì đừng nói 50 đồng tiền sính lễ, ngay cả 500 đồng anh cũng không phải đắn đo gì cả.”
Trần Thiên Hoằng không đồng ý lắm, 50 đồng tiền sính lễ ở nông thôn đã được coi là giá trêи trời rồi, gia đình có điều kiện trong thôn cũng không cho nhiều tiền lễ như vậy.
“Mặc dù em chỉ được học qua mấy năm nhưng việc bố muốn gả em cho Trần mặt rỗ làm em hiểu ra rằng số mệnh nằm ngay trong tay mình, nếu chúng ta chỉ ngồi chờ chết mà không biết thay đổi thì cuộc sống tốt đẹp bao giờ mới rơi lên xuống đầu chúng ta chứ? Nếu trong tay có tiền, em còn phải buồn phiền vì việc không gả ra ngoài được sao? Anh còn phải buồn phiền vì không lấy được chị Xuân Mai sao?”
Lời nói của Trần Niên Niên lật đổ cách nghĩ hơn 20 năm của Trần Thiên Hoằng, số mệnh của bọn họ thật sự nằm trong tay chính mình sao?