Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vả lại thằng bé kia thích đòi mua đồ, có ai dư tiền cũng không chịu được.
Cánh đàn ông không tiện mở miệng, có người có vợ lợi hại, chạy tới chặn ngay cửa nhà Giang Bình gào giọng lên chửi mắng.
Giang Bình cũng là kẻ ngang ngược, nên chuyện cãi nhau qua lại thường xuyên xảy ra.
Dần dà thanh danh nhà Mạnh Tây ở khu tập thể này cũng không tốt, số người có giao tình không nhiều, nhưng những kẻ nín nhịn chờ xem trò hay của nhà bọn họ lại không ít.
Mạnh Ninh không để ý tới tiếng ồn ào ngoài cửa, ôm Đông Đông ngồi trên băng ghế gần cửa, nghe Trương Bằng nghiêm giọng tra hỏi:"
Có phải số tiền năm trăm mười hai đồng phúng điếu bố của Mạnh Ninh đang ở trong tay bà không?"
Giang Bình kinh hãi trong lòng, lập tức thề thốt phủ nhận:"
Không, tôi không hề lấy nhiều tiền như vậy. Oan uổng quá. Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.""
Vậy bà thấy bao nhiêu tiền?"
Trương Bằng đưa danh sách ra trước mặt Giang Bình:"
Tốt nhất là bà thành thật kể rõ tình hình mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Bà nên biết rằng, số tiền liên quan tới vụ án này đã lên tới năm trăm đồng, là có thể bị tạm giam rồi."
Viên cảnh sát trẻ Khang Phi vờ đóng vai người tốt:"Đúng vậy đồng chí Giang. Nếu chúng tôi đã tới tìm bà, chắc chắn là có nắm giữ chứng cứ liên quan rồi. Bây giờ bà nói rõ tình huống là có thể giảm tội hoặc không bị xử phạt."
Giang Bình có ngang ngược đến mấy thì cũng chỉ ngang ở khu nhà mình, thuộc dạng dân chúng bình thường.
Nhưng đối mặt với cảnh sát tới tận cửa tìm mình, trong lòng bà ta khá hèn nhát.
Bà ta siết chặt tay vịn của ghế, nhìn Mạnh Ninh đang ngồi ở cửa với đôi mắt đỏ bừng, thế là định nhào tới túm Mạnh Ninh như thể vừa tìm ra người hại mình.
Không ngờ nửa đường bà ta bị Khang Phi cản lại.
Giang Bình rít lên gào khóc:"
Ninh Ninh, cháu làm gì vậy! Trời đất chứng giám, là ai lấy hơn năm trăm đồng của nhà các cháu! Cả đời bác còn chưa thấy nhiều tiền như vậy! Ai lấy kẻ đó không được chết tử tế."
Mạnh Ninh nghiến răng, véo làn da mịn màng trên cổ tay mình, nước mắt lập tức ùa lên.
Cô nhìn Giang Bình, nước mắt như hạt đậu cứ rơi xuống từng giọt một."
Bác ạ, cháu biết bác và bác trai lo mẹ của cháu và em trai bỏ đi rồi, bố chết nên không giữ được tiền. Cho nên, mới lấy hết tiền phúng điếu người ta mang tới hôm làm tang bố cháu.
Nhưng mà, bác gái ạ, trong thị trấn này có ai mà không biết cái tính ham mê cá cược của bố cháu, trong nhà đã không còn một xu nào rồi."