Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Ninh nghe được những lời này, trước kia Mạnh Thành mắng còn khó nghe hơn nhiều.
Cô rất tự nhiên bịt tai Đông Đông lại, muốn ôm thằng nhỏ vào trong ngực mình.
Ai ngờ Đông Đông lại nhanh nhẹn hơn Mạnh Ninh, “vèo” một cái đã trượt từ trên đùi Mạnh Ninh xuống, nhấc chân chạy tới bên cạnh Mạnh Tây.
Bàn tay nhỏ của Đông Đông dồn lực đánh lên người Mạnh Tây, còn há miệng cắn lên cổ tay Mạnh Tây, liều mạng:
“Bác dám mắng chị cháu, cháu đánh chết bác, cắn chết bác.”
“Thằng oắt con.”
Mạnh Tây xuống tay không phân nặng nhẹ, cầm lấy mặt Đông Đông ép thằng nhỏ lùi về sau:
“Mày họ Mạnh. Nhả ra cho ông đây, nếu không ông đây dùng dây lưng đánh chết mày! Cha mày đã mất, tao chính là cha mày.”
“Bác mới không phải cha cháu.”Đông Đông bị ép tới mặt biến hình nhưng vẫn cố gượng, không xin tha: “Cha cháu tốt hơn bác gấp vạn lần.”
Mạnh Ninh đứng bật dậy, gần như không thở nổi: “Đông Đông!”
Khang Phi nhanh tay hơn, giữ lấy cánh tay Mạnh Tây. Cổ tay bị đau, Mạnh Tây buộc phải thả lỏng tay nhưng trong miệng còn đang hùng hổ.
Trương Bằng liếc nhìn Khang Phi ôm đứa nhỏ áp lại gần Mạnh Ninh, cười cười.
Cái thằng này.…Mạnh Tây ngồi trên ghế, Trương Bằng nửa dựa vào bàn đối diện với Mạnh Tây, mắt nghiêm túc:
“Ông hay lắm Mạnh Tây, trước mặt chúng tôi còn dám đánh người. Cũng thật ngông cuồng.”
Mạnh Tây ôm cổ tay, đau đớn khiến ý thức mới biến mất lại quay về đôi chút, cười xòa nói:
“Nào có nào có, đồng chí cảnh sát, tôi chỉ đang dạy con nít thôi. Nó nhỏ như vậy đã biết cắn người, không biết đợi khi lớn lên còn tới mức nào?”
“Em trai tôi mất sớm, thân là bác ba, đương nhiên tôi phải dạy dỗ nó cẩn thận. Nếu không, em trai tôi có chết cũng không thể an tâm được.”
“Có người anh trai như ông, đúng là em trai ông có chết cũng không thể yên tâm thật, kiểu gì cũng phải đêm đêm khóc vang trước giường ông mới có thể yên tâm.”
Trương Bằng chọc ngoáy Mạnh Tây một câu, lại nhìn đồng hồ đeo tay, gần mười hai giờ rồi.Đúng là không có thời gian nghe Mạnh Tây nói nhảm.
“Lấy tiền phúng điếu ông nhận ra đây, việc này coi như thôi. Nếu không, chúng tôi sẽ chuyển ông sang nơi khác, tâm sự cẩn thận.”
Mạnh Tây nhìn Trương Bằng khoanh tay, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn trước mặt, biết nếu mình không lấy ra số tiền ấy, sợ là hôm nay không xong nổi.Ông ta móc móc trong túi, cuối cùng móc ra mấy tờ 10 nhân dân tệ cùng với chút tiền lẻ, vừa móc vừa nói:
“Đồng chí cảnh sát, không phải tôi cướp tiền của bọn nó, tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho bọn nó thôi.”