Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quần chúng ngoài cửa lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể mở miệng phun nước bọt dìm chết Mạnh Tây.
Mặc kệ cuối cùng chuyện này được xử lý thế nào, về sau, nhà Mạnh Tây đừng mong có thể ngóc đầu lên ở tòa nhà tập thể này.
Trương Bằng lạnh lùng nói: “Nói nha, không phải ông có lý lắm sao?”
Mạnh Tây lúng túng: “Tôi… Dù sao thì tôi cũng không lấy nhiều tiền như vậy.”
“Đây là ông giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ông không nhận. Được nha, vậy chúng ta cùng đi một chuyến.”
“Trong hai ngày tới, tôi sẽ tìm kiếm những người từng phúng viếng Mạnh Thành trong thành phố này.”
“Mạnh Tây, ông yên tâm, tôi sẽ tìm đủ từng người từng người cho ông, số tiền này phải tính từng chút từng chút rõ ràng.”
“Trong quá trình này, chỉ có thể để ông tủi thân ở lại đây đợi chúng tôi vài ngày.”
Mạnh Tây nghe thấy, mồ hôi túa đầy.Ông ta đã cố ý ghi bớt vài khoản tiền, cũng cố ý viết bớt mấy chục đồng tiền của vài người.
Thật ra, viết tới cuối cùng, ông ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã có những ai tới viếng.
Mạnh Tây vội vàng đổi lời, cười nịnh cầu khẩn:
“Đồng chí cảnh sát, tôi trả tiền, tôi trả tiền là được. Nhưng hiện tại tôi thật sự không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
“Cho tôi viết phiếu nợ đi được không? Tôi nhất định sẽ trả. Hiện tại sẽ đưa hết số tiền tôi có.”
Mạnh Tây lại móc thêm vài đồng tiền mệnh giá lớn từ trong túi áo ra, sau đó lại lục lọi tất cả túi trên người.Ông ta lục khắp toàn thân, móc hết tiền ra nhưng vẫn còn thiếu hơn 50 đồng.
“Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không còn tiền nữa. Tôi viết phiếu nợ có được không? Tôi sẽ trả, chắc chắn sẽ trả.”
Trương Bằng thờ ơ. Mạnh Tây lại nhìn về phía Mạnh Ninh, dáng vẻ thấp hèn, không còn hung hăng vênh váo như lúc mới rồi:
“Ninh Ninh, bác là bác ba của cháu, bác ba ruột của cháu nha. Cháu giúp bác ba một chút đi, vừa rồi đúng là bác sai.”
“Cháu mau nói giúp bác với đồng chí cảnh sát này, số tiền còn lại bác nhất định sẽ trả lại cho cháu.”
“Đây chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta là người thân, ruột thịt với nhau, bác sẽ không hại cháu.”
Mạnh Ninh ôm chặt Đông Đông, đôi mắt sưng đỏ, giọng châm chọc hờ hững:
“Bác ba, bác trả tiền lại cho chúng cháu rồi, cháu nghĩ cha cháu ở trên trời biết được cũng sẽ cảm kích bác.”
Trương Bằng chớp chớp mắt, cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Không ngờ cô bé này cũng có cá tính.
“Được rồi, không còn tiền nữa đúng không? Viết phiếu nợ sao, cũng được nha.”
Giọng của Trương Bằng khá miễn cưỡng:
“Chúng tôi tới đơn vị ông, tìm lãnh đạo của ông viết phiếu nợ giúp ông. Về sau cứ trừ vào tiền lương. Vậy được rồi chứ?”